Đồ ngốc! Anh yêu em - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Đồ ngốc! Anh yêu em (xem 1909)

Đồ ngốc! Anh yêu em

hiết với cô em gái, cậu từ chối hết sự quan tâm của ba và mẹ mới. Từ đó con người hắn trở nên khép kín và băng lãnh đến tận bây giờ.



Ba Tuấn cười khiến nhỏ có hơi ngại. Quả thực là chỉ khi có một hậu phương vững chắc thì mới có thể yên tâm ra trận. Cũng nhờ Quỳnh Anh mà Tuấn mới chủ động tìm ba đi học kinh tế.


2 năm về trước, Tuấn thiếu nổi tiếng là dân làng chơi sành sỏi, từ đua xe, cá độ, đánh nhau,… cậu đều ghi danh. Lúc bấy giờ không ai là không biết đến cậu ấm nhà Phan Trần. Mọi cuộc chơi có cậu đều sôi nổi hẳn, bởi lẽ có tiền là có cuộc chơi. Mọi cô gái đều muốn tiếp cận cậu, bởi lẽ ngoài vẻ tuấn tú sẵn có, nụ cười sát gái và quan trọng nhất vẫn là tiền, quyền và thế. Phải nói lúc ấy cậu thay bồ như thay áo, nay em này, mai em kia, ai trụ được lâu cũng được tháng rồi đâu lại vào đấy.


Cái thời phong độ là vậy nhưng giờ đây cậu lại ngoan ngoãn nghe lời Quỳnh Anh, học kinh doanh lãnh đạo lại công việc của ba mình. Thói phong lưu gần như ăn sâu vào máu cậu, thế nên để từ bỏ được thì cố gắng của Quỳnh Anh bấy lâu quả không uổng phí.


Cuộc sống là thế, ta chỉ có thể dừng lại chuỗi tháng ngày ăn chơi sa đọa chỉ khi tìm được mục đích của cuộc sống, tìm được cho ta một lối đi mới và đặc biệt là một người khiến ta cảm thấy có trách nhiệm, muốn che chở, yêu thương suốt phần đời còn lại.


.


Tháng đầu tiên qua đi mọi thứ cũng khá suôn sẻ và đi vào ổn định. Nó và Quỳnh Anh dọn đến một biệt thự gần trường để tiện cho việc học tập. Ở chung là vậy nhưng nhiều lúc nó thấy mình thật thừa thãi trước Tuấn và Quỳnh Anh. Đưa đón đi học, qua lại nhà nhau, cùng đi ăn uống, hẹn hò và những lời lẽ và hành động quan tâm nhau rất tự nhiên của Tuấn và cô bạn thân nhiều lúc khiến nó thấy thật tủi thân.


– Hai người có cần phải làm như chỉ có hai người đang yêu nhau không vậy? – Nó lừ lừ nhìn Quỳnh Anh và Tuấn đang luôn mồm trêu đùa nhau ngay trước mặt mình.


– Bao giờ Khánh chuyển qua đây ở vậy em? – Tuấn quay sang giả hỏi Quỳnh Anh.


– Chắc ở Việt Nam trồng cây si rồi anh ơi!


– Nhớ mặt hai người đấy! – Nó hếch mặt rồi ra ô tô riêng đến trường trước, để mặc Quỳnh Anh và Tuấn cười gẹo nó phía sau.


Không nhắc thì thôi, nhưng nhắc đến sao tự dưng nó thấy nhớ hắn vậy chứ? Nó bấm số gọi cho hắn.


“Anh nghe”


– Một tháng rồi đấy! – Nó làu bàu trút giận lên hắn.


“Giọng em, ốm sao?”


– Do thay đổi khí hậu nên em bị cảm sơ sơ thôi.


“Anh không ở đó thì em phải biết tự lo chăm sóc bản thân chứ”


– Em đâu có muốn


“Đang lái xe sao?”


– Vâng. Em đi học


“Chú ý nhìn đường đi. Anh gọi em sau”


– Ơ…


Tútt…


Nó tưởng đâu được nghe an ủi thế mà lớn tiếng hai ba câu rồi cúp máy thế đấy. Mới sáng ngày ra tâm trạng đã không tốt.


Giờ học căng thẳng cuối cùng cũng chịu kết thúc, nó mệt mỏi rời khỏi phòng. Ngoài cổng trường xuất hiện một người con trai đang đứng dựa lưng vào chiếc Lexus màu đen. Cậu ta phối chiếc sơ mi trắng được gài nút chỉnh tề với chiếc quần âu nam màu đen và đôi giày cũng đen, cả người toát lên sự lịch thiệp và sang trọng. Chiếc mắt kính màu đen che nửa khuôn mặt thanh tú khá bí ẩn, mái tóc màu đen mặc kệ cho những cơn gió tinh nghịch vờn qua. Cậu đút hai tay vào túi quần, đứng dựa lưng vào xế và một bó hoa hồng to đặt trên trần xe.


Nó lôi điện thoại ra gọi tài xế riêng.


– Anh lái xe đến trường đón tôi….. mà thôi… không cần đón đâu….


Tuy là từ xa nhưng dường như nó cũng đã nhận ra cái dáng ngạo mạn phong độ kia là ai



– Khi nào anh về? – Bất giác giọng nó trở buồn, cuộc vui nào chẳng có lúc tàn, buổi hội tụ nào chả đến lúc chia xa, rồi cũng đến lúc hắn phải trở về nước lo công việc của mình.


– Em đói chưa?


Hắn không hề muốn nhắc đến việc về nước, nghe nó nói chỉ càng khiến hắn không thể dứt khoát về nước. Hắn muốn tranh thủ khoảng thờ gian ít ỏi để bù đắp cho nó những tháng ngày qua đã phải chịu đựng một mình.


Nhận thấy hắn không muốn trả lời nó liền bật cười, dù gì hắn cũng đã bỏ công việc để qua đây sao nó phải lo lắng làm gì, còn được cạnh hắn phút giây nào thì hãy để khoảng thời gian đó trôi qua hạnh phúc.


– Em muốn anh nấu. Ở bên đây ăn uống không hợp khẩu vị em.


Hắn cười, xoa đầu nó. Chỉ bên cạnh nó hắn mới cười, mới cảm thấy thoải mái. Nụ cười của hắn trông rất đẹp nhưng những sự đẹp đẽ đó thật uổng phí khi chỉ nó được cảm nhận.


– Sau này chỉ cần nói em thích, miễn là em thích anh sẽ làm, không cần đưa ra lí do.


Nó vẫn trẻ con như vậy, đến cả lí do đưa ra để thuyết phục hắn cũng trẻ con. Chị Hoa đã chuyển hẳn qua để phục vụ, nấu ăn cho hợp khẩu vị nó vậy mà chỉ vì muốn hắn nấu mà nó lỡ phủi bay công sức của chị.


Hắn đưa nó về nhà, đích thân xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho cả hai. Đã rất lâu kể từ cái lần đầu tiên nó được hắn nấu cho ăn, nhưng dấu ấn của những món ăn ấy là rất đặc biệt. Ngoài Chi ra thì chắc nó là người con gái đầu tiên và duy nhất được hắn đích thân xuống bếp nấu.


Trong khi nó lên phòng tắm thì hắn lại mang tạp dề, xuống bếp tranh chỗ của chị Hoa. Mới nãy hắn còn ra dáng phong lưu của thiếu gia thì giờ đây trông hắn thật đảm đang. Từ nhỏ hắn đã tự lập, tự học cách chăm sóc bản thân, tự làm những công việc đơn giản như giặt đồ, nấu ăn để không bị lệ thuộc quá nhiều vào người giúp việc.


Trông nó nhẹ nhàng trong chiếc váy suông đơn giản, bước xuống nhà thôi nó đã cảm nhận được cái bụng đang kêu réo lên khi bị mùi thơm từ bếp kích thích. Nó bật cười, người đàn ông của nó đây sao? Vẫn trong bộ âu phục lịch lãm nhưng khi khoác thêm cái tạp dề trông cậu không còn chút ngạo mạn, lạnh lùng và cứng rắn như trước.


Nó chạy lại ôm lưng hắn, cố phân biệt mùi của đồ ăn và mùi quyến rũ từ người hắn. Ở cạnh bên người con trai này cuộc sống của nó chỉ mang một màu hạnh phúc. Nó muốn giữ hắn ở lại bên mình, nhưng chỉ có rời xa hắn nó mới có thể trường thành được.


Bữa tối cuối cùng cũng được dọn lên bàn, tay nghề của hắn thực sự là không thua kém gì đầu bếp. Bữa ăn có lẽ ngon hơn bình thường là nhờ có hắn, có sự xuất hiện của mùi yêu thương. Người con trai hoàn mĩ thế này chỉ có trong ngôn tình nhưng bây giờ lại hiện diện ngay trước mặt nó, đem lại cho nó nhiều cung bậc cảm xúc mới mẻ, khác lạ so với trước đây. Hạnh phúc có, đau thương có, buồn tủi có, nhớ nhung có,..


Sau khi bữa tối được dọn xuống cả hai ngồi ở ghế salong xem phim. Nó tựa đầu vào vai hắn, gác chân lên chân hắn trông bộ rất thư thả. Hắn vòng tay qua sau ôm lấy eo nó. Bộ phim trên tivi thực chất cũng chỉ để làm cái cớ để cả hai có không gian riêng. Cảm giác này rất bình yên và thoải mái.


Nó ngủ quên trên vai hắn, hơi thở đều đặn. Hắn nhẹ nhàng xoay người để nó có tư thế ngủ thoải mái. Khuôn mặt này đã hơn một tháng hắn không nhìn kĩ thế này. Từng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Thưa Thầy Em Yêu Anh Full

Sếp À! Tôi Yêu Sếp

Thứ con gái đã không còn trong trắng lại còn không biết điều

Gửi em, cô gái chẳng mấy may mắn trong con đường tình duyên…

Biệt Thự Hoàng Tử