– Mày thử là nó xem?
– Đồ con chó
– Đồ vô lương tâm
– Biến khỏi lớp này
– Bọn tao sẽ kiến nghị nhà trường không cho mày học ở lớp này nữa
– Nó như thế nào mà mất mẹ cũng đáng?
Nó vẫn không biết nhục. Còn nói :
– Cướp bồ người khác, con mất dạy, chảnh, giàu rồi khinh người khác. Thế thôi
Rồi tôi đứng dậy.
” Bốp ”
Tôi mới giật mình. Sao mình lại tát nó. Rồi tôi nói :
– Xúc phạm tới ai, cấm xúc phạm tới D.
Ngay lập tức. Cả lớp kéo nó ra ngoài. Không cho nó vào lớp.
Rồi.
……………………………………………..
Lúc này thì lớp 10c8 gây náo loạn. Toàn là từ ngữ :
– Biến
– Bọn này không cho mày vào học đâu
– Đi xuống ban nề nếp đi
– Đồ xúc phạm bạn bè.
– Vi phạm đạo đức, lớp này không có loại học sinh như mày
Ngay lập tức thầy chủ nhiệm của 10c8 và các thầy nề nếp chạy tới. Các lớp khác hiếu kì cũng ra xem. Thầy Phong chạy đến hỏi :
– Chuyện gì vậy?
– Bạn Phượng xúc phạm người khác quá đáng. Bọn em không đồng ý cho bạn học nữa đâu. Bạn có học cũng chẳng yên ổn đâu – con Bích ngước mặt lên nói
– Nhưng là sao?
Ông thầy vẫn không hiểu. Tuấn đứng ra nói :
– Phượng nói là….
Nó ngập ngừng, nói không nên lời. Lập tức con Oanh đứng ra nói giùm :
– Bạn nói là loại như bạn D mẹ chết cũng đáng. Bạn còn cười trên sự đau khổ của bạn D nữa.
Lúc đó các thầy, và cô chủ nhiệm các lớp lại và nói :
– Phượng – Em như thế em sai rồi
– Nếu hôm nay bạn D đi học thì bạn D sẽ ra sao?
– Sao em không xuống nhà bạn xem bạn ra sao?
– Em như thế đó àh?
– BƯỚC XUỐNG PHÒNG NỀ NẾP – ông thầy Thắng hét lớn
Con Phượng bày đặt đứng ra kêu :
– Em có làm gì đâu? Trường này gì mà kì cục vậy? muốn bênh vực d àh?
Ông thầy Hà lại nói :
– Chị về mời phụ huynh chiều mai 1h gặp tôi, không gặp thì đừng đi học. Giờ chị đi về đi
Thật không phải là thầy cô bênh nhóc D đâu nhưng mà tại vì luật của trường này rất kị mấy cái này. Ai cũng thấy thương con D hết. Nhưng đâu ai hay ai biết rằng nó đang như thế nào đâu?
Tối đến, bọn thằng Trường và thằng Đỏ cùng đến nhà con D. Nó vẫn cứ quỳ như vậy. Thật không hiểu nỗi con người nó. Rất tội, rất thương. Thằng Trường lại hỏi ba nó :
– chú ơi ! nó ăn gì chưa chú?
– Chưa con ạh
Vẫn không ăn. Hôm qua đến giờ rồi. Trong nhà lúc này có các cậu, gì, mợ, dượng và họ hàng của nó. Không ai không cản nỗi. Có lẽ niềm đau lớn quá với con nhóc HQ.
Không khóc……
Lặng lẽ………
Không ai dám nói một lời, đã ảm đạm, buồn đau, giờ còn tang thương hơn nữa. Gió rít từng cơn, như trách ông trời sao ác với nó như vậy.
Đến sáng hôm sau
………………………………..Đến 8h sáng. Tất cả mọi người, rất đông, ai cũng đến viếng, nghịt đường. Nhưng ai cũng phải né đường để cho nhóc HQ đứng dậy. Nó hiểu đến lúc mẹ nó phải rời xa nơi này, rời xa cái nơi mà nó mới chỉ sống được vỏn vẹn 1 năm trời. Từ ngày nó chuyển từ trên kia về. Mẹ đã xây nhà này cho nó. Nó hiểu giờ nó phải tiển mẹ đi rồi. Mẹ đi lần này sẽ không quay trở về với nó nữa.
Nó tránh qua một bên để mọi người đem quan tài mẹ nó lên xe. Nó ra hiệu mọi người dừng lại. Nó lại ôm khung hình của mẹ nó. Nó ôm khư khư tấm hình của mẹ nó. Rồi nó tiến lại quan tài. Nói vỏn vẹn 1 câu :
– Mẹ ơi ! Đi nhé.
Rồi nó trèo lên theo. Ngồi yên lặng trên quan tài. Nước mắt nó rơi. Ai nhìn cũng thấy thương. Một bầu không khí ảm đạm bao trùm.
Riêng bọn thằng Trường, thằng Đỏ cứ thế theo sau xe nó ngồi. Nó nhìn xung quanh. Nó nhìn xem mẹ nó được yêu quý như thế nào. Tội nó lắm ai ơi !
Đến nghĩa địa. Tất cả đã sắp xếp sẳn chỉ chực chờ mọi người. Công nhận hôm nay đông thật. Ai cũng mặc đồ đen, chỉnh tề. Khuôn mặt có một chút gì đó buồn, đồng cảm. Nhóc HQ bước xuống xe. Vẫn ôm khư khư cái khung ảnh của mẹ.
Tiếng kèn đám tang vang lên. Rồi mọi người khiêng chiếc quan tài lại gần cái hố đã được đào sẵn.
Nhóc HQ chạy lại hoảng hốt :
– KHÔNG ĐỪNG ĐEM MẸ CON ĐI
– MẸ CON SỢ LẠNH NHẤT, Ở DƯỚI ĐÓ LẠNH LẮM
– MẸ ƠI, ĐỪNG BỎ CON MẸ ƠI
Nhìn cảnh tượng nó chạy lại níu cái thành quan tài ai không xót xa thì thôi. Tội cực kỳ. Thương lắm. Nhìn trong mắt ai cũng thương lắm.
Chú Toản lại gần nhóc HQ cố gắng kéo nó ra. Nó gạt tay người đàn ông ấy ra rồi ngoan ngoãn đi ra. Thằng Trường đứng cạnh đó. Nó cũng đẩy nhóc HQ ra ngoài để nó khỏi kích động mạnh. Tội nghiệp thật mà !
Rồi lúc mà nhập mã ( tức là chôn cất ) con nhóc HQ quay đầu vào phía thằng Trường. Không hiểu vì sao nó gục đầu vào vai thằng Trường khóc. Thằng Trường không ngại ngần dang trọn vòng tay ôm nó vào lòng.
Ai chịu nỗi, ai kìm nén được, ai cầm lòng được khi nhìn thấy cảnh tượng này đc thì chắc phải loại người ” Vô lương tâm “.
Thằng Trường buộc miệng nói :
– D ơi, D đừng như thế D àh.
– Trường ơi, mẹ D đi thật rồi Tr ơi !!!!
Giọng nó khàn khàn, nói trong tiếng nấc, khóc không ra tiếng, nấc từng hồi. Khi nhập mã xong. Nó quỳ thụp xuống. Tay vẫn giữ chắc chiếc khung ảnh. Nó không khóc nữa, trời bỗng nhiên lạnh ngang lưng. Gió rít. Mọi ngươi đắp mộ. Từng đoàn lên viếng, những lẳng hoa tang nhìn mà thương tâm. Lúc này bạn bè, người thân của nhóc HQ tiến lại gần nó. Vì hơn hết nỗi đau này không bao giờ nó dám nghĩ tới.
Mọi người rải hoa trắng, giấy trắng, đều là một màu trắng. Trời lúc này như lòng người vậy. Ai hiểu được lòng nó không nhỉ?
Nó quỳ đó, từng hoa trắng, giấy trắng vương vào tóc nó.
Nó nhẹ nhàng lại đặt khung ảnh của mẹ nó đó. Nó nhìn thẩn thờ vào bức ảnh không chớp mắt. Nó nói :
– Mẹ đi thật rồi àh?
– Ai bên cạnh con nữa?
– Ai làm niềm tin cho con
– Mẹ ơi !!!
Nó hét lớn khiến ai cũng ngước nhìn. Từng dòng người lên thắp nhang, rồi họ rời nghĩa địa, chỉ còn bạn bè nhóc Hq. Bọn thằng Đỏ, thằng Trường và gia đình người thân của nó.
Vẫn là tiếng khóc, họ khóc ngất lên ngất xuống. Một con người tài năng, vậy cuộc sống mất một nhân tài.
Mọi người lại gần nó :
– Đi về thôi, trưa rồi
Nó bất chợt nói :
– Trưa nhưng trời không nắng. Như mặt trời thiếu ánh sáng mẹ ơi !
Ai cũng xót xa nhìn nhau. Cổ họng đắng nghét. Chẳng ai biết mất mát lớn nhất của nó là mất mẹ như thế nào cả.
– Mẹ àh, ở bên đó một màu trắng, ở đây cũng trắng, ở đó mẹ sẽ không còn buồn đau, mẹ nhớ đừng quên mọi người mẹ nhé.
– Ở bên này con luôn nhớ về mẹ, một vết thương hằn in mãi mãi không bao giờ lành mẹ àh .
– Vậy từ nay không có ai nhắc nhở con rồi mẹ ơi. Không còn mẹ con sẽ không còn là con nữa đâu đấy.
– Tại mẹ cả đấy
– Để con đốt thật nhiều đồ áo cho mẹ nhé, mẹ con rất teen giống con mà.
Nó cứ nói một mình, nói để cho cơn gió đem đến cho linh hồn mẹ nó nghe. Tội quá đi, ai sẽ làm nó bình tâm trở lại bây giờ? Tất nhiên cuộc sống không ai lường trước được, nhưng mất cha từ nhỏ, đến giờ mẹ cũng không còn. Tuy rằng cuộc sống vật chất của nó dư thừa nhưng tinh thần ai bù