………………
Học nhảy cao với đá cầu. Nhóc HQ tâng cầu rất siêu, tuy nó bị bệnh tim nhưng nó luôn muốn được học thể dục. Nhưng nó chỉ được phép nhảy cao và tâng cầu hay đánh cầu lông thôi chứ nó không được chạy. Cái môn mà nó ao ước nhất đấy. Mới sáng sớm đã đụng mặt cái bọn ###### kia rồi. Vừa bước vào sân thể dục thì :
– Sáng sớm đã ám rồi – thằng gì tên Minh bên đó nói
– Chẳng biết ai ám ai – bên tôi nói
– Hơ hơ đau bụng quá
– Haha
Bọn bên nó đứng cười. Còn đám bên tôi thì tức, xong con thảo đứng ra nói :
– Sáng sớm chó sủa ở đâu mà lắm dzậy nè?
– Có đám chó khác nghe bọn này sủa rồi sủa theo
– Àh vậy cùng loại thôy. Không hơn j’ nhau đâu, haha
2 bên cứ sock qua sock lại và có lẽ không có hồi kết nếu nhóc HQ không đến kịp thời :
– Nè, thôi đi nghe. Mấy người hết việc hả?
Khuôn mặt sắc lạnh của nó nhìn 2 bên, lạnh lùng đến từng cái nhìn. Sợ thật.
Chúng tôi học thể dục. Lúc tâng cầu cũng như nhảy cao, bên tôi với bên nó cứ ép sân nhau, thi đấu bất cứ lúc nào. Tôi mệt lắm, nhưng kệ, cũng hay hay, cũng thú vị.
Đến lúc ra chơi 5′ giữa tiết. điện thoại con nhóc HQ reo lên. Nó cầm điện thoại lên nghe. Hình như có chuyện gì, mặt nó tái mét và điện thoại rớt khỏi tay nó
” Cốp ”
– Lỳ, Lỳ sao vậy? – Thằng Đỏ lại đỡ con nhóc HQ
Có chuyện gì rồi……………………Chúng tôi nhanh chóng đưa nhóc HQ vào phòng y tế. Còn Thằng V.A cũng nhận điện thoại và nước mắt nó chảy ra, nói trong tiếng nấc :
– Mẹ…D…b…ị ta…i nạ…n rồi
Lúc này cả 2 đám, tôi và thằng Đỏ nhìn nhau mà xót xa. Cũng lúc đó nhóc HQ tỉnh dậy và nói như một người bất thần :
– Mẹ đâu ! mẹ đâu rồi.
Lúc này mọi người chỉ biết xin phép thầy thể dục rồi chạy lên bệnh viện nhanh chóng. Tuy nhóc HQ không khóc nhưng tôi biết rằng nó khóc không nỗi nữa. Nước mắt không rơi vì quá đau lòng. Mong cô Long sẽ bình yên, không sao…….
Vừa đến nơi, người đàn ông ấy gục đầu xuống ngồi đó. Thằng V.A hoảng hốt lại hỏi :
– Ba ba, mẹ mẹ đâu ba
……..
Một sự im lặng chết người bao trùm. Nhóc HQ lúc này có vẻ rất sợ. Sợ mất một cái gì đó. Nó chạy nhanh lại chổ người đàn ông ấy. Cầm tay lắc mạnh và hét lớn :
– MẸ ĐÂU CHÚ ƠI ! MẸ CON ĐÂU
Đúng lúc đó thì bác sĩ bước ra với một vẻ mặt ảm đạm. Lập tức người đàn ông và cả chúng tôi vây quanh và hỏi :
– Cô Long sao rồi bác sĩ?
– Mẹ con sao rồi bác sĩ – nhóc V.A hỏi
– Vợ tôi sao rồi?
– Cô ấy có sao không?
– Làm mọi cách bác phải cứu sống cô ấy
Ông không trả lời vì bất chợt nhìn thấy nhóc HQ. Ông ấy liền kéo thằng Tuấn lại nói :
– Con lại kéo bé Duyên đi chổ khác. Nó nghe sợ rằng nó chịu không được đâu.
Thằng Tuấn ngay lập tức liền chạy lại chổ nhóc HQ và kéo nó đi. Nó vùng mạnh và lại nắm tay hỏi bác sĩ :
– Bác ơi mẹ con đâu?
– Mẹ con khoẻ rồi phải không?
– Bác ra đây báo tin vui cho con phải không?
– Bác àh bác nói đi
– Bác đừng làm con sợ bác ơi
– Con xin bác
– Mẹ con vẫn quay về với con phải không?
– Bác ơi bác nói đi mà
Ông ấy dường như không ngăn nỗi nước mắt. Nhưng có cặp kính dày cộp che lại. Ông bình tĩnh và nói với nhóc Hq :
– Ừ mẹ cháu không sao rồi cô bé dễ thương ạh. Cháu với bạn ra mua cho mẹ ít sửa đi nào
Lúc này trên mặt nó rạng rỡ hẳn. Khỏi cần thằng Tuấn kéo đi thì nó cũng kéo thằng Tuấn đi. Nhưng có lẽ ai cũng biết câu trả lời là như thế nào rồi.
Đến khi bóng nhóc HQ khuất hẳn. Ông mới nói :
– Tôi thật sự xin lỗi gia đình. Mặc dù đã rất cố gắng nhưng cô ấy không thể qua khỏi. Chúng tôi xin chia buồn cùng gia đình. Còn ai thì hãy vào gặp mặt lần cuối.
Nhóc V.A thụp xuống. Như một người mất hồn. Con Thảo ôm mặt khóc còn riêng người đàn ông ấy lặng lẽ ngồi xuống hàng ghế. Cái tin này như điếng người. Cả 2 đám chúng tôi cũng đắng cay thay cho nhóc D vậy. Sau đó các y tá đẩy chiếc giường nằm ra. Trên đó có một con người còn trẻ, còn đẹp, đang rất thành đạt, có một người con như tranh vẽ nhưng lại phủ lên chiếc mền trắng toát. Màu đó là của sự tinh khiết nhưng đồng thời cũng là tang thương chết chóc. Trời ơi !
Vừa lúc đó. Nhóc HQ cùng với thằng Tuấn cầm sữa chạy vào. Nó thấy chiếc giường đẩy một màu trắng toát. Nó làm rớt hộp sữa trên tay. Tiến lại gần nhưng với những bước đi chạm và nhẹ. Nó không lại ở chổ cái giường ấy mà lại từng chổ chúng tôi và người đàn ông ấy hỏi :
– Mọi người ơi, đó không phải mẹ D phải không?
– Thảo àh, mẹ tao đang ở trong kia phải không?
– Trường, trường àh, có thấy mẹ D đâu không?
– Chú Toản ơi ! Bác sĩ nói mẹ cháu khoẻ rồi sao bác ngồi đây?
– Ai nói cho D nghe đi mà
Không ai dám nói, không ai nói hé 1 lời, vì không khí lúc này như một màu đen bao quanh. Con D sẽ phải chịu một cảnh tang thương nó không hề muốn. Xót xa quá ! Ông trời như thế là ác với nó lắm. Nhìn qua thằng V.A thì nó nhìn về phía trước nhưng vô hướng, không định hình được bất cứ điều gì. Cả 2 đám chúng tôi không nhìn nhau như mọi ngày. Người đàn ông ấy đứng dậy tiến lại gần nhóc HQ và nói:
– Na – con phải bình tĩnh,không được xúc động mạnh, nếu không mất con chú không biết làm sao cả. Con lại gặp mẹ lần cuối đi con
Rồi những giọt nước mắt thực sự rơi trên khuôn mặt người đàn ông ấy. Ông khóc mà khiến ai cũng phải thương thay. Khoé mắt tôi cay xè. Thương cho gia đình ấy và thương cho nhóc HQ. Lúc này thì nó tiến gần lại cái giường và lấy tay kéo chiếc mền trắng xuống, tay nó run,nước mắt nó chảy xuống trên 2 đôi má hồng :
– Mẹ ! mẹ ơi ! Mẹ đừng bỏ con
– Mẹ ơi không phải sự thật, mẹ ngủ thôi phải không?
– Mẹ tĩnh dậy đi, đừng lừa con, đừng giấu con, đừng hành hạ con mà
– Con mua sữa cho mẹ đây này. Sữa mà mẹ thích nhất đấy mẹ àh
– Mẹ tĩnh dậy uống đi mẹ
– Mẹ phải xem con mẹ thành đạt. Con chuẩn bị đi thi học sinh giỏi rồi đó mẹ
– Nhất định con sẽ làm mẹ vui mà. Mẹ tĩnh lại đi
– Mẹ ơi ! đừng làm con sợ
Người đàn bà ấy. Khuôn mặt còn lành lặn, còn đẹp lắm. Làn da trắng nhưng không còn trắng hông mà trắng bệch. Khuôn mặt ấy mới hôm qua còn cười với tôi mà. Sao giờ bà đi nhanh thế? Nhắc đến nhóc HQ thì ai cũng phải thấy tội cho nó. Vừa khóc vừa nói, chạy lại lấy sữa rồi giơ lên trước mặt mẹ, cứ lắc mạnh mẹ nó để tưởng như đây không phải là ác mộng. Thật sự là ác mộng đối với nó. Tội lắm ai ơi ! Sao nỡ cướp mất niềm tin của một người con gái, của một đứa tuổi teen, cái tuổi mà cần có mẹ bên cạnh lắm đấy. Nhớ lại n