m điểm. Riêng cậu “đại ca sư tử đỏ Leo” đã được đưa vào sổ đen theo dõi của các vị giám thị đáng kính. Mọi chuyện tạm thời đã được giải quyết ổn thỏa…Nhưng sự ổn định này giống y như sự tĩnh lặng của bầu trời trước khi cơn bão tới vậy….
Nhìn thì ổn, nhưng sự thật…Rất là không ổn….
-Lãm, Mãi, ra rồi sao ? Thầy quyết định thế nào ?
Thấy bóng dáng hai đứa bạn trên hành lang, Anh Vũ vội chạy tới hỏi thăm, vết thương của Lãm có vẻ đã ổn, cũng may là có thầy giám thị can thiệp kịp thời nên hai đứa chỉ bị mấy vết bầm ở cánh tay.
-Viết bản kiểm điểm, hai bên giảng hòa. Nếu còn để xảy ra mâu thuẫn đánh nhau sẽ bị đuổi học. Tạm ổn rồi, trong thời gian này bọn Leo sẽ không dám manh động đâu. Tụi nó cũng đâu có muốn bị đuổi học. Nhóc có thể an tâm. Mãi nhìn cô bé thông báo tình hình.
-Anh Vũ…Xin lỗi nhóc, chỉ vì bọn tôi mà nhóc bị liên lụy thế này…Lãm cúi đầu có vẻ áy náy vì đã gây quá nhiều rắc rối cho cô bạn thân.
-Chuyện đó để nói sau đi. Lãm, Mãi, tối qua các cậu đã làm gì thế ? Leo nói là các cậu đã phục kích đánh lén cậu ấy. Chuyện này là thật sao ? Anh Vũ nhíu mày nhìn hai đứa bạn, bây giờ mới vào vấn đề chính, dù là bạn nhưng cô cũng không thể bỏ qua cho mấy đứa này được.
-Chuyện này…Mãi nhìn cô bé gãi đầu ấp úng, Lãm vội gạt ngang.
-Đủ rồi Anh Vũ, nhóc đừng xen vào chuyện này nữa, nhóc gặp rắc rối như vậy chưa đủ hay sao ? Còn dây dưa với bọn tôi, nhóc cũng sẽ bị bọn Leo đánh đó, tốt nhất là quên chuyện này đi và tránh xa bọn tôi ra.
-Haha…Cảm động quá, cậu còn biết lo cho tớ nữa à? Thế cậu nghĩ sau chuyện này thì tớ còn đường lui nữa sao ? Anh Vũ cười nhạt, tụi này ngây thơ hay đầu đất thế không biết. Lãm và Mãi chỉ biết thở dài nhìn cô nhóc bất lực…
-Nghe qua cách nói chuyện của Leo, có vẻ như cậu ấy không biết nhiều về hai cậu, vậy suy ra các cậu không quen cậu ấy và không quen thì không thể đánh cậu ấy vì mâu thuẫn được. Rốt cuộc là vì lí do gì mà các cậu gây chuyện với người ta.
-Anh Vũ…Mãi ngập ngừng…-Thực ra chỉ là bọn tớ thấy nó ngứa mắt nên…
-Nên gây sự đánh người ta hả ? Các cậu là bọn du côn thích đi đánh nhau, quậy phá như vậy sao? Hừ ! Nếu các cậu định không nói cho tôi biết là tôi “choảng” hai người ở đây luôn đó. Hai người đã kéo tôi vào chuyện này mà còn dám giấu diếm tôi sao? Anh Vũ vừa cười nhạt vừa bẻ tay rốp rốp, hai thằng này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ…
Hai đứa nhóc tái mặt. Nếu so sánh Anh Vũ với đám Leo. Tụi nó sợ Anh Vũ hơn….
-Thực ra là tại tôi…Nghe Lãm lên tiếng, Anh Vũ quay sang nhìn cậu chờ đợi.-Tôi…bọn tôi không có thù oán gì với Leo cả, vì có người thuê bọn tôi đánh Leo nên bọn tôi mới đi gây sự với cậu ta. Ban đầu cứ tưởng thằng nhóc đó cũng giống như mấy đứa cùi bắp thích thể hiện nên định cho nó một trận thôi. Ai ngờ…nó mạnh quá…Kết quả là bọn tôi bị đám đàn em của nó dợt cho một trận…
-Hahaha…Đáng đời cậu lắm. Vậy là cậu bị đòn đâu có oan… Lãm nhìn Anh Vũ cười mà thấy nhói trong lòng. Thật chưa thấy ai tốt như con bé này. Bạn thân bị đánh đến sống dở chết dở, mình lại ôm bụng cười…-Nhưng mà…Anh Vũ nhìn cậu lạnh lùng.-Cậu muốn đi gây chuyện với người ta là quyền của cậu, nhưng cậu kéo theo Mãi làm gì hả ?
Lãm cúi xuống im lặng, Mãi thì nhìn Anh Vũ với vẻ bối rối:
-Anh Vũ à ! Nhóc hiểu lầm rồi. Tự tôi muốn đi theo giúp nó chứ không phải nó kéo tôi đi đâu…Thực ra thằng Lãm cũng không muốn làm việc này đâu. Nhưng em nó đang bệnh nặng…
-Im đi, Mãi !!!!
-…Lãm…đang rất cần tiền…
-Tao nói mày im đi…Mày bị điếc hay sao mà không nghe tao nói…Lãm gào lên và lao tới nắm chặt cổ áo của Mãi siết chặt, thấy hành động hung hăng của thằng bạn, Anh Vũ thở dài đi lại nắm chặt lấy tay Lãm:
-Buông nó ra đi. Cậu thấy mình gây chuyện như vậy vẫn còn chưa đủ hay sao? Muốn bị “hốt” lên phòng giám thị nữa sao?
Lãm nhăn mặt buông tay ra, không phải vì cậu sợ phải lên phòng giám thị, mà vì tay con nhóc Anh Vũ cứng quá, nó cầm tay cậu bóp chặt mà xương cốt cậu muốn rệu rã cả ra, con nhóc này đúng là trâu vật mà… Nhìn Lãm xuýt xoa cánh tay với mấy vết hằn đỏ, Anh Vũ mỉm cười:
-Vậy…thằng hèn nào đã thuê hai cậu đánh Leo ? Tớ sẽ tìm đánh cho nó một trận.
-Anh Vũ…Lãm nhìn cô bạn thân ấp úng.-Người này ….
-Anh Vũ, sao các em lại đứng ở hành lang, mau vào lớp học đi.
Lãm đang định nói gì thì thầy giám thị ở cầu thang đi lên, và đằng sau thầy là anh bạn có mái tóc đỏ rực, và đôi mắt cậu cũng bắt đầu đỏ rực…Chậc ! Oan gia ngõ hẹp…
-Sắp ra chơi rồi mà thầy. Để tiết sau em vào lớp ạ ! Anh Vũ quay sang giải thích.
-Thế cũng được, em không bị thương ở đâu chứ ? thầy giám thị nhìn cô bé quan tâm, tội nghiệp con bé, xinh xắn, ngoan hiền thế này mà lại bị hành hung, thầy giám thị nghĩ thầm.
-Em không sao ạ ! Anh Vũ mỉm cười giả bộ hiền thục, đóng kịch mệt quá, nhưng đã lỡ leo lên lưng cọp rồi, không còn cách nào khác…
-Vậy thì tốt ! Hạ Phong. Người thầy đáng kính nghiêm khắc quay lại cậu nhóc đang hầm hầm nhìn con mồi với đôi mắt tóe lửa.-Phong, từ bây giờ thầy sẽ theo dõi em gắt gao đó, tốt nhất là em đừng có gây chuyện gì nữa. Nếu có lần thứ hai, tôi nhất định sẽ đuổi học em. Em cũng nên cám ơn Anh Vũ và hai bạn này đi. Em đánh họ mà họ lại đi xin tha cho em, có tìm mờ mắt cũng không gặp được ai tốt như vậy đâu. Từ nay nhớ cư xử với nhau tử tế một chút .
-Em rõ rồi thưa thầy. Cám ơn bạn Anh Vũ nhé ! Leo tiến tới nhìn cô bé trước mặt, hai hàm răng cậu rít lại phát ra một âm thanh vừa đủ cho cô bé nghe thấy.-Ơn này của cô, tôi nhất định sẽ trả. Nhất định..Gtrừ….!
-À… không có gì đâu…bạn đừng để bụng…Hahaha…cứ quên nó đi nhé. Chúng ta là bạn bè mà! Anh Vũ gượng cười mà sao cô thấy sống lưng hơi lạnh.
-Được rồi ! Các em giải hòa thân thiện như thế là tốt. Từ nay đừng đánh nhau nữa nhé. Thầy giám thị mỉm cười hài lòng và đưa tay sửa lại mắt kính.
-Tụi em hứa sẽ không có lần sau nữa đâu ạ ! Anh Vũ mỉm cười thật tươi, còn Leo thì nhìn cô khinh khỉnh.
“Đúng là đồ cáo già, nói dối không chớp mắt. Nhưng cứ yên tâm, lần sau cô không còn cơ hội giở trò nữa đâu, tôi nhất định sẽ bẻ cổ cô, con nhóc ! ”
-Tốt lắm ! Thôi, sắp hết tiết 4 rồi, các em vào lớp chuẩn bị bài vở học tiết 5 đi, thầy đi trước nhé !
Thầy giám thị đi rồi, hai thằng nhóc cũng đánh bài chuồn, hành lang giờ chỉ còn lại Anh Vũ và Leo, quét ánh mắt lạnh lùng qua cậu nhóc, Anh Vũ chậm rãi bước vào lớp như chưa có chuyện gì xảy ra, Leo thấy vậy đi lên trước định giữ cô lại thì có một cô gái trong đám học sinh đang ùa ra chạy lại ôm chặt lấy cậu.
-Leo !!!! Leo !!! Cuối cùng cậu cũng chuyển đến trường của tớ rồi. Tớ nhớ cậu lắm…Leo ngac nhiên ngước xuống nhìn cô gái đang ôm mình mỉm cười:
- Sa Lệ !!! Chào cậu !
-Leo à ! Cậu đúng là quậy phá mà. Mới tới trường đã đánh nhau rồi, cậu không thể tạo ấn tượng cho mọi người bằng cách khác sao ? Cô gái nghiêng đầu mỉm cười, đôi mắt lúng liếng.
-Ờ…Leo gượng cười.
-Cuối tuần sau chúng ta cùng đi ăn tối nhé. Nhà hàng của nhà tớ hôm đó sẽ có một bếp trưởng người Pháp tới làm việc, ông ấy nấu ăn ngon lắm !
-Ừ ! Được thôi, hôm đó tớ sẽ tới!
Anh Vũ nhìn họ vài giây rồi bỏ đi, Hai người kia thì vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ mà không biết là họ đã thu hút ánh mắt của bao nhiêu người, và
Nhìn thì ổn, nhưng sự thật…Rất là không ổn….
-Lãm, Mãi, ra rồi sao ? Thầy quyết định thế nào ?
Thấy bóng dáng hai đứa bạn trên hành lang, Anh Vũ vội chạy tới hỏi thăm, vết thương của Lãm có vẻ đã ổn, cũng may là có thầy giám thị can thiệp kịp thời nên hai đứa chỉ bị mấy vết bầm ở cánh tay.
-Viết bản kiểm điểm, hai bên giảng hòa. Nếu còn để xảy ra mâu thuẫn đánh nhau sẽ bị đuổi học. Tạm ổn rồi, trong thời gian này bọn Leo sẽ không dám manh động đâu. Tụi nó cũng đâu có muốn bị đuổi học. Nhóc có thể an tâm. Mãi nhìn cô bé thông báo tình hình.
-Anh Vũ…Xin lỗi nhóc, chỉ vì bọn tôi mà nhóc bị liên lụy thế này…Lãm cúi đầu có vẻ áy náy vì đã gây quá nhiều rắc rối cho cô bạn thân.
-Chuyện đó để nói sau đi. Lãm, Mãi, tối qua các cậu đã làm gì thế ? Leo nói là các cậu đã phục kích đánh lén cậu ấy. Chuyện này là thật sao ? Anh Vũ nhíu mày nhìn hai đứa bạn, bây giờ mới vào vấn đề chính, dù là bạn nhưng cô cũng không thể bỏ qua cho mấy đứa này được.
-Chuyện này…Mãi nhìn cô bé gãi đầu ấp úng, Lãm vội gạt ngang.
-Đủ rồi Anh Vũ, nhóc đừng xen vào chuyện này nữa, nhóc gặp rắc rối như vậy chưa đủ hay sao ? Còn dây dưa với bọn tôi, nhóc cũng sẽ bị bọn Leo đánh đó, tốt nhất là quên chuyện này đi và tránh xa bọn tôi ra.
-Haha…Cảm động quá, cậu còn biết lo cho tớ nữa à? Thế cậu nghĩ sau chuyện này thì tớ còn đường lui nữa sao ? Anh Vũ cười nhạt, tụi này ngây thơ hay đầu đất thế không biết. Lãm và Mãi chỉ biết thở dài nhìn cô nhóc bất lực…
-Nghe qua cách nói chuyện của Leo, có vẻ như cậu ấy không biết nhiều về hai cậu, vậy suy ra các cậu không quen cậu ấy và không quen thì không thể đánh cậu ấy vì mâu thuẫn được. Rốt cuộc là vì lí do gì mà các cậu gây chuyện với người ta.
-Anh Vũ…Mãi ngập ngừng…-Thực ra chỉ là bọn tớ thấy nó ngứa mắt nên…
-Nên gây sự đánh người ta hả ? Các cậu là bọn du côn thích đi đánh nhau, quậy phá như vậy sao? Hừ ! Nếu các cậu định không nói cho tôi biết là tôi “choảng” hai người ở đây luôn đó. Hai người đã kéo tôi vào chuyện này mà còn dám giấu diếm tôi sao? Anh Vũ vừa cười nhạt vừa bẻ tay rốp rốp, hai thằng này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ…
Hai đứa nhóc tái mặt. Nếu so sánh Anh Vũ với đám Leo. Tụi nó sợ Anh Vũ hơn….
-Thực ra là tại tôi…Nghe Lãm lên tiếng, Anh Vũ quay sang nhìn cậu chờ đợi.-Tôi…bọn tôi không có thù oán gì với Leo cả, vì có người thuê bọn tôi đánh Leo nên bọn tôi mới đi gây sự với cậu ta. Ban đầu cứ tưởng thằng nhóc đó cũng giống như mấy đứa cùi bắp thích thể hiện nên định cho nó một trận thôi. Ai ngờ…nó mạnh quá…Kết quả là bọn tôi bị đám đàn em của nó dợt cho một trận…
-Hahaha…Đáng đời cậu lắm. Vậy là cậu bị đòn đâu có oan… Lãm nhìn Anh Vũ cười mà thấy nhói trong lòng. Thật chưa thấy ai tốt như con bé này. Bạn thân bị đánh đến sống dở chết dở, mình lại ôm bụng cười…-Nhưng mà…Anh Vũ nhìn cậu lạnh lùng.-Cậu muốn đi gây chuyện với người ta là quyền của cậu, nhưng cậu kéo theo Mãi làm gì hả ?
Lãm cúi xuống im lặng, Mãi thì nhìn Anh Vũ với vẻ bối rối:
-Anh Vũ à ! Nhóc hiểu lầm rồi. Tự tôi muốn đi theo giúp nó chứ không phải nó kéo tôi đi đâu…Thực ra thằng Lãm cũng không muốn làm việc này đâu. Nhưng em nó đang bệnh nặng…
-Im đi, Mãi !!!!
-…Lãm…đang rất cần tiền…
-Tao nói mày im đi…Mày bị điếc hay sao mà không nghe tao nói…Lãm gào lên và lao tới nắm chặt cổ áo của Mãi siết chặt, thấy hành động hung hăng của thằng bạn, Anh Vũ thở dài đi lại nắm chặt lấy tay Lãm:
-Buông nó ra đi. Cậu thấy mình gây chuyện như vậy vẫn còn chưa đủ hay sao? Muốn bị “hốt” lên phòng giám thị nữa sao?
Lãm nhăn mặt buông tay ra, không phải vì cậu sợ phải lên phòng giám thị, mà vì tay con nhóc Anh Vũ cứng quá, nó cầm tay cậu bóp chặt mà xương cốt cậu muốn rệu rã cả ra, con nhóc này đúng là trâu vật mà… Nhìn Lãm xuýt xoa cánh tay với mấy vết hằn đỏ, Anh Vũ mỉm cười:
-Vậy…thằng hèn nào đã thuê hai cậu đánh Leo ? Tớ sẽ tìm đánh cho nó một trận.
-Anh Vũ…Lãm nhìn cô bạn thân ấp úng.-Người này ….
-Anh Vũ, sao các em lại đứng ở hành lang, mau vào lớp học đi.
Lãm đang định nói gì thì thầy giám thị ở cầu thang đi lên, và đằng sau thầy là anh bạn có mái tóc đỏ rực, và đôi mắt cậu cũng bắt đầu đỏ rực…Chậc ! Oan gia ngõ hẹp…
-Sắp ra chơi rồi mà thầy. Để tiết sau em vào lớp ạ ! Anh Vũ quay sang giải thích.
-Thế cũng được, em không bị thương ở đâu chứ ? thầy giám thị nhìn cô bé quan tâm, tội nghiệp con bé, xinh xắn, ngoan hiền thế này mà lại bị hành hung, thầy giám thị nghĩ thầm.
-Em không sao ạ ! Anh Vũ mỉm cười giả bộ hiền thục, đóng kịch mệt quá, nhưng đã lỡ leo lên lưng cọp rồi, không còn cách nào khác…
-Vậy thì tốt ! Hạ Phong. Người thầy đáng kính nghiêm khắc quay lại cậu nhóc đang hầm hầm nhìn con mồi với đôi mắt tóe lửa.-Phong, từ bây giờ thầy sẽ theo dõi em gắt gao đó, tốt nhất là em đừng có gây chuyện gì nữa. Nếu có lần thứ hai, tôi nhất định sẽ đuổi học em. Em cũng nên cám ơn Anh Vũ và hai bạn này đi. Em đánh họ mà họ lại đi xin tha cho em, có tìm mờ mắt cũng không gặp được ai tốt như vậy đâu. Từ nay nhớ cư xử với nhau tử tế một chút .
-Em rõ rồi thưa thầy. Cám ơn bạn Anh Vũ nhé ! Leo tiến tới nhìn cô bé trước mặt, hai hàm răng cậu rít lại phát ra một âm thanh vừa đủ cho cô bé nghe thấy.-Ơn này của cô, tôi nhất định sẽ trả. Nhất định..Gtrừ….!
-À… không có gì đâu…bạn đừng để bụng…Hahaha…cứ quên nó đi nhé. Chúng ta là bạn bè mà! Anh Vũ gượng cười mà sao cô thấy sống lưng hơi lạnh.
-Được rồi ! Các em giải hòa thân thiện như thế là tốt. Từ nay đừng đánh nhau nữa nhé. Thầy giám thị mỉm cười hài lòng và đưa tay sửa lại mắt kính.
-Tụi em hứa sẽ không có lần sau nữa đâu ạ ! Anh Vũ mỉm cười thật tươi, còn Leo thì nhìn cô khinh khỉnh.
“Đúng là đồ cáo già, nói dối không chớp mắt. Nhưng cứ yên tâm, lần sau cô không còn cơ hội giở trò nữa đâu, tôi nhất định sẽ bẻ cổ cô, con nhóc ! ”
-Tốt lắm ! Thôi, sắp hết tiết 4 rồi, các em vào lớp chuẩn bị bài vở học tiết 5 đi, thầy đi trước nhé !
Thầy giám thị đi rồi, hai thằng nhóc cũng đánh bài chuồn, hành lang giờ chỉ còn lại Anh Vũ và Leo, quét ánh mắt lạnh lùng qua cậu nhóc, Anh Vũ chậm rãi bước vào lớp như chưa có chuyện gì xảy ra, Leo thấy vậy đi lên trước định giữ cô lại thì có một cô gái trong đám học sinh đang ùa ra chạy lại ôm chặt lấy cậu.
-Leo !!!! Leo !!! Cuối cùng cậu cũng chuyển đến trường của tớ rồi. Tớ nhớ cậu lắm…Leo ngac nhiên ngước xuống nhìn cô gái đang ôm mình mỉm cười:
- Sa Lệ !!! Chào cậu !
-Leo à ! Cậu đúng là quậy phá mà. Mới tới trường đã đánh nhau rồi, cậu không thể tạo ấn tượng cho mọi người bằng cách khác sao ? Cô gái nghiêng đầu mỉm cười, đôi mắt lúng liếng.
-Ờ…Leo gượng cười.
-Cuối tuần sau chúng ta cùng đi ăn tối nhé. Nhà hàng của nhà tớ hôm đó sẽ có một bếp trưởng người Pháp tới làm việc, ông ấy nấu ăn ngon lắm !
-Ừ ! Được thôi, hôm đó tớ sẽ tới!
Anh Vũ nhìn họ vài giây rồi bỏ đi, Hai người kia thì vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ mà không biết là họ đã thu hút ánh mắt của bao nhiêu người, và