_Được rồi được rồi!Gớm,tôi nói có tí thế thôi mà bà làm loạn hết cả lên.Đúng là tôi nghĩ quá nhiều rồi,Tuấn Anh đẹp trai,dáng vẻ còn nam tính như thế,tôi nghĩ…cả lớp mình cũng chẳng ai hợp với hắn nữa là bà.
_Nữa là bà,nữa là bà là thế nào.Tôi đã nói là tôi hợp với cậu ta à?Bà đúng là dở hơi quá rồi đấy.
_Ờ thì thôi,không nói nữa.Nhưng tôi nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải Tuấn Anh thế nào đi nữa,cũng không thể nghĩ rằng cậu ấy là người vũ phu đến mức đánh đập người yêu dã man,bởi vì tôi không được chứng kiến tận mắt như bà,nên đương nhiên là không thể tin được.Sợ thật đấy,tôi nghĩ mẫu người con gái của Tuấn Anh chắc chắn là phải thật ngoan,thật thật ngoan,dễ thương,hiền lành…đại khái là thế,chứ nếu mà như con bé Nhi đó,không khéo có ngày bị cậu ấy đánh cho tan xương mất.Khổ thân!Mà sao Nguyên Khang không đánh cậu ấy nhỉ,tôi tưởng là sẽ có một vụ tơi tả cơ…haizzz…
_Ừm!Tôi cũng nghĩ vậy đấy,nhưng bà không biết đâu,tên Tuấn Anh lúc đó nhìn mặt ghê ơi là ghê ý,lại còn hỏi Nguyên Khang là đã đánh nhau được chưa,giọng nói nghe sợ phát khiếp lên được.Tôi nghĩ Nguyên Khang không thể là đối thủ của cậu ấy đâu,lúc đó mà họ đánh nhau,tôi cũng không biết phải làm gì nữa,may mà không có việc gì.
Hừ!Nếu hắn ta mà đánh Nguyên Khang,tôi thề cả đời này sẽ không nhìn mặt hắn…nếu có thể.
Đi lên cầu thang,Ngân đột nhiên kéo tay tôi dừng lại.
_Châu điên Châu điên,nhìn kìa,có phải là Nguyên Khang của bà không?
Nguyên Khang của tôi…hí hí…nghe cũng hay đấy chứ.Nhìn lên phía cầu thang bên trên,anh đang đứng dựa vào tay vịn để nghe điện thoại,khuôn mặt trông còn rất căng thẳng nữa.Có chuyện gì thế nhỉ?
Ngân lựa chỗ sao cho chúng tôi vừa có thế nhìn thấy anh gần nhất,vừa không làm cho anh nhìn thấy chúng tôi.Khuôn mặt con bạn tôi lại còn rất hí hửng nữa chứ,đồ háo sắc!
Đột nhiên anh nói to làm chúng tôi giật cả mình :
_Anh đã nói rồi,không là không!Em thôi ngay cái trò vớ vẩn đấy đi,bị nó đánh thế còn chưa đủ à?
Hai đứa chúng tôi bị dọa cho hết hồn.Không ngờ Nguyên Khang cũng có lúc bực tức như vậy.Mà…nghe anh nói chuyện…không phải là đang nói với Nhi đấy chứ?
_Whoa…hoàng tử nổi giận trông cũng thật cuốn hút,hơ…-Tiếng nói bé như muỗi kêu của Ngân không che dấu nổi sự ngưỡng mộ.
Chắc phải đợi anh nói chuyện xong thì mới đi qua được,chứ tôi cũng ngại nhìn thấy anh lắm.Cứ nhìn thấy là tim đập chân run,người bủn rủn không chịu nổi.
Tiếng nói của anh lại vang lên :
_Em điên ít thôi!Nếu không có Châu vào can thì em đã bị thằng đấy đánh chết rồi,bây giờ em còn muốn làm loạn à?
Nhắc…nhắc đến tôi sao?Tuy không rõ được anh đang nói với Nhi chuyện gì,nhưng tôi chắc chắn là Nhi đang nhắc lại chuyện chiều hôm đó.Sao thế nhỉ?Tự nhiên tôi cảm thấy lo lắng quá,tôi chỉ thấy người bị đánh mà vào can thôi,không phải là đã chấm dứt rồi sao,sao đến bây giờ Nguyên Khang lại nhắc đến tôi?
_Trời đất ơi!Châu ơi…chết bà rồi…-Ngân mặt nhăn nhó làm tôi cũng sợ run.
_Bà nói thế là sao?
_Tôi…tôi cũng không chắc đâu…nhưng mà….thôi nghe anh ấy nói tiếp đi!
Tôi và Ngân lại vểnh tai lên nghe xem anh nói tiếp cái gì.Không ngờ lại là một câu làm tôi chết đứng…
_Anh nói cho em biết,tốt nhất là em đừng động vào Châu,nếu không sẽ gặp phiền phức lớn đấy….Phiền phức gì à?Khi nào em đi học,em sẽ biết.Nhưng anh nói trước,nếu em đánh Châu,thì em cũng nên chuẩn bị để chịu đòn lần hai đi.
Tôi và Ngân lại lặng người đi sau khi nghe anh nói,hai đứa nhìn nhau mà không biết nói gì…
Im lặng một lúc,Ngân bắt đầu lên tiếng trước :
_Châu ơi…tôi cũng vừa suy nghĩ đến việc đó đấy…Làm sao bây giờ?Không ngờ con đấy lại muốn đánh bà,chắc chắn là vì việc bà nhận làm người yêu của Tuấn Anh đó.Con nhóc này ghê thật,vẫn muốn bắt cá hai tay.Đáng lẽ loại con gái như thế,bà nên để cho Tuấn Anh đánh chết đi cho rồi,tự nhiên lại vào cứu,rồi bây giờ lại bị nó thù.Khốn khiếp thật!
_Phải…phải làm sao bây giờ…bà ơi….tôi sợ lắm…-Sự hoảng loạn làm tôi suýt bật khóc.
_Còn làm gì nữa,tí nữa lên nói với Tuấn Anh,cho hắn ta đấm chết con bé đó đi.Không việc gì phải sợ cả,nó vẫn chưa đánh bà mà.Đúng là Châu ngố,thảo nào suốt ngày bị bắt nạt,chưa gì mà mắt đã đỏ lòm rồi.
Đúng đúng…không việc gì phải sợ…không phải sợ…có rất nhiều người ở bên mình mà…sao phải sợ chứ…
Nhưng…
Thật sự là tôi đang rất sợ.
Phải làm sao bây giờ đây?
_Ơ…Châu!Em…em ở đây từ nãy đến giờ sao? – Không biết Nguyên Khang đã đứng trước mặt hai chúng tôi từ lúc nào,tôi hoảng hốt nhìn anh,không biết phải nói gì….
_Em…em chào anh-Ngân vẫn là người lên tiếng trước
_Ừ…chào em!
Cả ba chúng tôi lại im lặng.Tôi thì vừa bối rối vừa lo lắng nên đầu óc rất hỗn độn,Nguyên Khang thì chắc đã biết được chúng tôi đã nghe thấy hết những gì anh vừa nói với Nhi nên cũng ngượng ngập không nói gì.
Ngân đang rất lo lắng cho tôi,tôi có thể cảm nhận được qua dáng vẻ bứt rứt và khuôn mặt nhăn nhó của nó.Đột nhiên lại cảm thấy ấm áp,tuy hay bắt nạt tôi,nhưng trong những lúc như thế này,mới biết được ai là bạn…
_Anh có thể nói cho bọn em biết chuyện gì được không?-Ngân nói
_Dù sao cũng nghe thấy hết rồi…Các em yên tâm,sẽ không có chuyện gì đâu…
_Làm sao lại không có chuyện gì chứ,rõ ràng là người yêu của anh đang muốn gây sự đúng không?Bọn em cũng nghe được rồi,nên anh cứ nói hết ra đi.
_Anh…
_Nói thật,em không thể hiểu nổi con bé đó,cũng không hiểu cả anh nữa.Nó yêu cùng lúc hai người,Tuấn Anh phát hiện ra rồi đánh cho thảm như thế,quả thật em cũng thấy đáng đời lắm,tại sao anh lại vẫn cứ bao che cho nó?Châu của bọn em thấy nó bị đánh,lao vào tìm cách cứu,đã không cảm ơn được một tiếng lại còn muốn gọi người đến đánh.Đúng là chẳng ra sao cả,anh việc gì phải yêu loại con gái đó chứ?Đúng là làm ơn mắc oán mà…
Tôi chăm chú nhìn Ngân,không ngờ con nhóc này bình thường nhìn thấy Nguyên Khang là ngất lên ngất xuống,thế mà bây giờ lại bênh vực tôi mà trút giận vào anh.Tôi yêu nó quá!
_Các em đừng kích động,anh sẽ giải quyết việc này.Tính của Nhi rất hay bốc đồng,làm việc không có suy nghĩ,các em đừng để bụng.Anh chắc chắn sẽ không để cho Châu gặp bất cứ nguy hiểm gì.Anh cam đoan đấy!
Tại sao tôi lại cảm thấy những lời mà anh nói nghe rất ngọt ngào.Anh cam đoan sẽ không để cho tôi gặp bất cứ nguy hiểm gì,tôi có nghe nhầm không?Cứ như là anh đang muốn bảo vệ tôi vậy,dường như cũng có chút quan tâm lo lắng nữa.Vì cứ mải nghĩ ngợi theo suy nghĩ đó,tôi ngượng đến nỗi không dám ngẩng mặt lên nhìn anh nữa.Đồ ngốc!Mày đúng là đồ thích ảo tưởng Châu ạ,chẳng qua là anh ý không muốn mày bị đánh oan thôi.Dù sao anh cũng là một người rất tốt mà…
_Châu này!
Đang nghĩ ngợi,tôi giật mình khi nghe thấy Nguyên Khang gọi tôi.
_Dạ!
_Em đừng sợ!Không sao đâu,Nhi không dám làm gì nếu không có sự cho phép của anh đâu.Anh thấy em lo lắng quá rồi đấy.
_Dạ…vâng ạ!Em