Cổ tích và sự thật - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Cổ tích và sự thật (xem 1006)

Cổ tích và sự thật

được không?”


Tên…tên đáng chết này…tức đến nỗi chỉ muốn giết hắn thôi…không giúp chứ gì…được thôi,chị đây sẽ…năn nỉ ngươi đến cùng,cho đến khi nào ngươi chịu thì thôi.Vì mạng sống của tôi và người bạn thân tri kỉ bên cạnh nữa.


_Cho bà 5 phút để đàm phán thôi đấy nhé,nhanh lên một chút.


_Tôi biết rồi,cứ từ từ.


_Cố lên Châu ơi….fighting!!!


Hừ!Chỉ biết ở đó mà cổ vũ,có biết tôi đang điên thế nào không.


Tôi nhắn tin lại.


“Đồ nhỏ mọn,chỉ biết trêu chọc người khác,lúc nhờ đến thì không thèm giúp.Đồ đáng ghét!”


Hứ!Để xem,nếu tôi không chơi với hắn,hắn cũng mất đi người để trêu chọc rồi,cho nên tôi nghĩ mình xem ra cũng khá quan trọng với hắn đấy chứ.Cho nên đánh liều gửi tin nhắn này,xem hắn có sợ không?


“Nói linh tinh gì thế?,em nghĩ anh không giúp em thật đấy à,đương nhiên là phải giúp Châu đáng yêu của anh rồi,hehe.Nhưng mà…làm gì có cái gì là cho không đâu đúng không?”


Sến !!!


Quá sức sến !!!


Sến không chịu được nữa rồi!!!


Tôi đã nói đến thế rồi mà vẫn cứ anh anh em em,đồ điên!!!


Đồ điên !!!!!!!!!!!!!!!!


Đồ mặt dầy như mặt bò!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!


Nhưng vì sự nghiệp trước mặt,phải nhẫn nhịn mới được.


“Làm gì cũng được,giúp tôi nhanh lên,tôi mà không làm xong bài thì cậu đừng bao giờ mong có cơ hội được tiếp tục trêu chọc tôi.”


“Lời đã nói ra không được thay đổi đâu đấy,kiểu này thì phải giúp thật rồi,vì anh vẫn còn muốn trêu chọc Châu đáng yêu.”


Đáng yêu cái đầu nhà ngươi ý,rùng hết cả mình rồi.Không biết là yêu cầu gì nhỉ,cầu mong đừng thê thảm quá,nếu không thì tôi điên mất.


Đúng là lời đã nói ra thì không được thay đổi…


Nhưng mà…


Tôi đâu có nói,tôi…nhắn tin đấy chứ!


_A!Bà giỏi thật đấy!Mới có 3 phút mà đã xong nhiệm vụ,hắn đang viết kìa,đợt này chắc điểm cao đây,hí hí.-Ngân sung sướng nói.


Tầm 5 phút sau,trong khi tôi và Ngân đang nhìn vào hắn để đợi hắn viết xong,lại đột nhiên thấy hắn đứng dậy nói với cô giáo :


_Em đi ra ngoài nghe điện thoại được không cô?


Cô không nói mà chỉ mỉm cười gật đầu


Trong khi tôi và Ngân còn đang ngỡ ngàng,hắn đã đi qua bàn tôi và Ngân rồi khéo léo vứt một tờ giấy đã được gấp gọn xuống đất,thản nhiên đi ra khỏi lớp.


Lập tức hiểu ý,Ngân vội vội vàng vàng nhặt tờ giấy lên,quan sát xung quanh rồi mở tờ giấy ra coi như là nháp của mình.Bài làm đâu vào đấy,rõ ràng mạch lạc,tuy chữ có hơi xấu một chút vì viết vội nhưng không sao,vẫn nhìn được,hơ hơ.


Tốc độ được vận dụng tối đa,hai con viết đến nỗi cứng cả tay lại mà vẫn phải cố viết nốt.


Huhu…sung sướng phát khóc mất,đây là lần đầu tiên chúng tôi làm hết được bài,mặc dù không phải là của mình >_<


Nộp bài cho cô giáo,hai đứa đập tay ăn mừng…


Hu yeah!!!!


Đang vui vì làm được hết bài,tôi nhận được tin nhắn của Tuấn Anh.


“Nhìn thấy em vui vẻ như thế,anh phải lấy thù lao cho xứng đáng mới được.”


Tôi cảm thấy toàn thân trở nên ớn lạnh…


“Cậu…cậu muốn gì?”


Tôi có cảm giác như đang nhắn tin cho xã hội đen vậy…


“Chưa biết!Còn đang suy nghĩ…sao phải sốt ruột thế,hehe?”


Tên dồ dại đáng giẫm chết này,muốn gì thì nói luôn đi,lại còn ậm à ậm ừ nữa.Tên này muốn để cho tôi sống dở chết dở chắc.Đúng là đồ nhỏ mọn,cậy mình giỏi đây mà,bạn bè giúp nhau có một bài kiểm tra thôi (có thể là vài bài,tính cả sau này nữa) mà còn bắt người ta phải hậu tạ.Mà sao hắn lại chỉ bảo tôi hậu tạ thôi,rõ ràng cái Ngân bên cạnh cũng chép rất hăng say mà…


Tại sao suốt đời là tôi…


TẠI SAOOOOOOOOOOO?


“Cần gì thì nói luôn,tôi sẽ mua cho cậu.Muốn gì,ăn kem,bim bim hay kẹo mút,tôi nghèo lắm,cậu thông cảm nhé!”


Ai nói tôi trẻ con thì mặc kệ,đối với mấy đứa bạn,khi tôi làm chúng nó tức,cũng chỉ cần những thứ đó là giải quyết được hết.Mặc dù tên này là con trai,chắc không thích những thứ đó,nhưng…mặc kệ!


“Một bài kiểm tra Hóa mà chỉ thế thôi à,không được!”


“Thế…cậu muốn gì,tôi sẽ mua cho”


Không biết mình có suy nghĩ đơn giản quá không nhỉ?Tên này thì cần gì mấy thứ đồ ăn vặt chỉ dành cho con gái chứ?Hơn nữa lại toàn là đồ bình dân,loại công tử bột như hắn thì có thiếu tiền đâu mà không bỏ tiền ra mua được.


“Anh không thích những cái đấy!Để trả bài đã rồi tính …Thôi đi chơi đây,bọn con trai lớp em hay thật đấy,haha”


Tên điên khùng!


Hừ!Thích lôi thôi chứ gì,được thôi,đợi thì đợi,nếu may mắn bài kiểm tra của tôi sai be bét rồi bị điểm kém thì sao?Đến lúc đó tôi cũng sẽ bắt hắn phải làm gì đó mới được,hahahaha.Bắt hắn làm gì nhỉ?Hừ!Tôi sẽ bắt hắn không được trêu chọc tôi nữa,hí hí.


“OK!”


Nhắn tin lại xong,tôi bị Ngân kéo xuống căng tin để mua đồ ăn đền bù cho nó.Ôi mẹ ơi!Chết tôi mất thôi,vừa mới nhận tiền ăn tháng này mà…quá đáng quá điiiiiii…


_Bà ơi!Cho con một bánh oreo,1 sữa đậu nành,1 bim bim poca,ừm…xem nào…1 hộp khoai tây chiên nữa ạ,2 cái kẹo mút nữa.Thế thôi bà ạ!-Giọng cái Ngân lảnh lót cả một góc sân làm cho bà bán hàng ở căng tin lơ ngơ một lúc lâu.


Mà…cái gì gọi là “thế thôi” ở đây thế.Gọi cả đống thế kia mà gọi là “thế thôi” à,chết thôi!lần sau phải thay đổi phương pháp chuộc lỗi mới được.Cứ thế này thì cả tháng nhịn đói mất.


_Bà ăn gì mà lắm thế,buổi sáng đã ăn mì rồi còn gì.-Tôi khổ sở nói.


_Bà đừng có nhắc nhở tôi nhé,bà không nhớ sáng nay tôi không ăn được sợi mì nào à,trống đánh thùm thụp phải co giò chạy lên lớp,ngồi 2 tiết mà tôi hoa hết cả mắt rồi đây này.


_Ờ ờ tôi biết rồi,bà ăn đi cho lại sức,hờ hờ…


_Bà ngoan quá đi mất,hô hô !!!


Đương nhiên là phải ngoan rồi,không bà điên lên rồi lại gọi thêm một đống nữa thì chết tôi à?


_Của cháu là đi…65 nghìn!


_Vâng ạ,bạn này trả bà nhé!


Tôi lườm trộm Ngân một cái rồi mở ví ra lấy tiền đưa cho bà bán hàng.


Ôi…xót xa quá…tiền của tôiiiiiii….


My money !!!!!!!!


Trên đường đi lên lớp,nhìn con bạn thân đang ăn ngấu nghiến mà bực cả mình.


_Thôi mà Châu hiền lành,Châu đáng yêu,Châu tốt bụng nhất đất nước Việt Nam…đây!Cho bà cái kẹo mút nhé,tôi mua hai cái để chia cho bà mà…hơ hơ…


Hừ!Ai mua cơ chứ?


Giật cái kẹo mút từ tay Ngân,tôi bóc ra mút chùn chụt.


Hí hí,lúc tức mà ăn đồ ngọt,dễ chịu quá đi….


_Mà Châu hâm này!


Tôi quay sang nhìn Ngân thì thấy mặt con bé trở nên rất…rất…không diễn tả được.


_Gì cơ?


_Tôi thấy…hình như…Tuấn Anh đối với bà có cái gì đó…rất không giống bình thường.


_Không bình thường là sao?


_Ngu đần này!Nói chuyện với mẹ mệt óc quá đi mất.Tuấn Anh nhìn bà với ánh mắt…phải nói thế nào nhỉ… sáng nay lúc ngồi căn tin,hắn cũng nhìn bà,lại còn muốn ngồi chỗ của tôi nữa,vừa xong lại còn nhiệt tình làm bài giúp…thật không đơn giản chút nào.-Ngân làm ra vẻ trầm tư.


_Vớ vẩn!Thì cứ coi như là hắn biết tôi trước,cho nên giúp đỡ thôi,có gì đâu cơ chứ.Bà ít nói linh tinh đi được không?

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bé Lại Anh Nói Nè! Anh Iu Em

Trọng sinh tiểu địa chủ

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

Chồng nghi ngờ vợ mới sinh xong 2 tháng đã có bầu

Truyện Hợp Đồng Tình Yêu Full Online