– Thực sự,đến cả nấu ăn mà cô còn không biết ư ? Hiếu ra vẻ châm chọc tôi.
– Hừm !Tôi không hó hé câu nào, bởi vì yếu điểm của mình đã bị phơi bày.
Bữa cơmcuối cùng cũng được dọn ra, Đình Văn ăn mà không nói gì, Huy vẫn còn muốn ngủnên nói sẽ ăn sau, Khắc Hiếu thì hết lời khen ngợi món ăn do cô gái kia nấu.Tôi hơi bẽ bàng, đáng ra, Đình Văn muốn tôi là người thể hiện. Nhưng sai lầm củaanh lại chọn một việc mà tôi không hề biết chút gì.
Cô gáikia lại xung phong dọn dẹp và rửa bát. Tôi bỗng chốc trở thành đứa con gái vô dụng.Khắc Hiếu dọn đồ cùng cô ta. Đình Văn lặng lẽ ngồi pha một ấm trà nhỏ. Tôi lặnglẽ ngồi trên ghế, cảm giác như một kẻ có tội. Tôi cầm đĩa hoa quả và bắt đầu gọt.Qủa xoài khẽ trơn tuột trên tay tôi và rơi xuống đất, con dao trật khỏi điềukhiển và cứa vào tay tôi sắc lẹm.
– Á. Tôikêu lên ! Máu phun ra, đỏ lòm cả tay tôi.
Huy đangmở cửa phòng đi ra và chạy đến nắm chặt tay tôi. Vết cắt khá dài và sâu. ĐìnhVăn chạy đi lấy bông băng và thuốc. Tôi nhíu mày đau đớn, chực khóc. Huy vào vếtthương của tôi rồi suýt xoa. Đình Văn cầm bông rồi bỏ tay Huy khỏi tay tôi, anhsát trùng rồi cuốn bông băng lại. Từng động tác anh làm thành thục và có phầnquyết liệt. Tôi ngậm miệng không dám kêu đau.
– Khôngsao nữa đâu ! Đình Văn cất đống bông băng sang một bên. Tôi thở phào, mặcdù vẫn cảm giác đau đớn. Huy lặng lẽ đứng dậy rồi bảo có việc phải đi.
– Cậu cònchưa ăn mà ! Tôi nói với theo.
– Để saucũng được !
Tôi nghecánh cửa đóng cái « rầm » rồi cậu ấy đi mất. Lát sau thì Khắc Hiếucùng cô gái kia cũng ra về để đi xem phim. Có vẻ như ngày cuối tuần để tụ tậpnhóm lại chẳng vui vẻ gì. Và tôi, vô tình là tác nhân gây lên điều đó.
Đình Vănnằm dài trên ghế, mở tivi xem. Tôi cảm thấy thái độ khá lạnh lùng của anh và vìthế cảm thấy chút gì đó không thoải mái.
Tôi đãlàm gì sai ư ?
Tôi đãlàm gì đó trái ý của anh ư ?
Tôi nhìnĐình Văn, khuôn mặt trầm ngâm kia toát lên vẻ khó hiểu.
Chẳng lẽ,tôi mãi mãi không thể nào bước vào được thế giới của anh ư ?
Tôi lặnglẽ tìm túi xách rồi định ra về. Đình Văn tiễn tôi ra cửa. Tôi nghe lời anh cấtlên ngay sau lưng.
« Anh hơi thất vọng…Phương Phương. Anh khôngnghĩ là việc đơn giản là nấu ăn em cũng không biết làm. Nếu muốn làm người yêuanh, thì hãy học để hoàn thiện bản thân những việc đó. Có thể xuất thân khácnhau nên suy nghĩ của anh và em không giống. Nhưng, nếu là bạn gái anh, mọi việcem đều phải biết làm. Không cần giỏi, chỉ cần biết làm. Anh đã dễ dàng nhận lờitỏ tình từ em, vậy thì hãy cố gắng điều đó… vì anh ! »
Tôi mắtngân ngấn ngước, thấy mình giống như một đứa trẻ mang tội và đã làm sai. Tìnhyêu không hề có màu hồng như tôi nghĩ, những vẻ ngoài hoàn hảo và đẹp đẽ thựcchất không phải là giấc mơ ngọt ngào cho tôi.
Tôi vàanh khác nhau, đúng ! Nhưng chẳng lẽ một cô gái thiếu sót mọi mặt lại là lỗicủa cô ấy ư ? Đúng, tôi thừa nhận, tôi không biết những thứ đó là do tôiđã không học hỏi.
Nhưng, tạisao, vẫn là thứ cảm giác ngột ngạt này.
Có phảitôi đã đi vào chân một đôi giày quá chật hay không ?
Chương 18
Đình Văn đưa tôi ra mắt giới thiệu với đám bạn bè của anh ấy. Tôi mặc một chiếc quần jean, áo phông trắng, tóc khẽ búi gọn gàng và không trang điểm. Anh đến đón và đứng tội tôi chuẩn bị, khi tôi bước xuống nhà. Nhìn thấy bộ mặt của tôi lúc đó, Đình Văn tỏ ra không hài lòng.
– Em không còn bộ nào khác ngoài bộ này ư ? Anh nhìn tôi từ đầu đến chân.
Tôi giật mình nhìn lại, xem lời nói đó có phải xuất phát từ Đình Văn hay không ? Người con trai luôn điềm đạm mà tôi vẫn thầm quý mến, người mà tôi cố gắng làm mọi thứ để có thể đứng bên cạnh anh. Chẳng lẽ, những lời anh nói rằng khi được ở bên tôi rất dễ chịu điều đó chỉ là giả dối hay sao ?
Đám bạn của Đình Văn cũng chẳng có gì là thân thiện cả. Họ nhìn tôi như sinh vật lạ khi được Đình Văn giới thiệu, người duy nhất tôi biết ở đây là Khắc Hiếu nhưng anh ta cũng vờ như không quen tôi. Có vẻ như tôi là một kẻ quê mùa và xấu xí nên chẳng ai muốn nói chuyện hay tỏ ra thân thiện. Tôi cảm giác mình bị lạc lõng khi ngồi lọt thỏm giữa đám bạn sành điệu của anh ấy. Những cô nàng trang điểm lòe loẹt, miệng sặc mùi tiền và đồ hiệu. Mối quan tâm của họ là đang dùng điện thoại gì, mỹ phẩm gì, thời trang xu hướng năm nay có gì hot. Nên đi du lịch ở đâu, bar nào đẹp và chơi vui nhất. Đó là những gì mà tôi nghe lại được. Tôi cũng đâu biết gì để có thể chen vào câu chuyện của họ.
Khắc Hiếu cũng cùng trong đám bạn lại là một dân chơi chính hiệu nên được cả đám ra vẻ kính nể. Tôi có cảm giác anh ta mới là kẻ đứng đầu ở đây và mọi lời nói của anh ta khiến cho cảm đám nhất mực nghe theo.
– Uống đi em ! Một gã cầm cốc bia trước mặt tôi bắt uống.
– À… cô ấy…. Đình Văn đang định lên tiếng.
– Sao thế, Đình Văn, cứ để cô ấy uống đi, không uống được rồi sẽ biết uống. Thử một lần rồi sẽ có lần thứ. Khắc Hiếu nói chen ngang đỡ lời của Đình Văn.
– Uống đi cưng. Xem chừng ngây thơ và trong sáng quá nhỉ. Tôi nghe thấy tiếng cười hô hố của đám con gái đang ra vẻ khó chịu với tôi.
« Mình muốn được thoát khỏi chỗ này ! » Trong tâm trí tôi văng vẳng câu nói đó. Mọi thứ dường như quá ngột ngạt với tôi, khẽ níu tay Đình Văn tôi ra hiệu cho anh tôi muốn nói chuyện. Anh khẽ gạt tay tôi sang một bên và vẫn tiếp tục uống và vui vẻ với đám bạn mặc kệ thái độ chẳng mấy thích thú gì của tôi lúc này.
– Sao, Đình Văn, cậu vẫn không bắt bạn gái cậu uống một cốc với chúng tôi sao ? Có phải cậu coi thường bọn tôi quá không ?Khắc Hiếu dường như vẫn không buông tha thôi.
– Em… uống với cả nhóm một cốc đi ! Đình Văn cười và đưa cho tôi cốc bia. Ánh mắt anh nhìn tôi với sự nài nỉ và như mong chờ cái gật đầu từ phía tôi. Hit một hơi thật dài, bàn tay tôi khẽ run run khi nhận lấy cốc bia mát lạnh từ tay Đình Văn. Tôi run rẩy đứng lên và đưa cốc bia ra cụng với mọi người.
– Em…cốc này… Tôi nói cũng chẳng nên lời được nữa.
– Cốc này là người yêu tớ mời mọi người ! Đình Văn hồ hởi nói to.
Tôi nhìn thấy ánh mắt coi thường của đám bạn anh, đám con gái tỏ ra coi thường tôi bằng những cái nhếch mép. Ngay từ phút đầu tiên tôi đến, khi nhìn thấy vẻ mặt của họ nhìn tôi từ đầu đến chân tôi đã cảm thấy mình đang bị lạc vào giữa những đám người hoàn toàn khác tôi.
Tôi lấy hết sức lực và can đảm uống cạn cốc bia. Vị đắng gắt khẽ thấm vào trong cổ họng, vị cay nồng khiến cho tôi chỉ chực phun hết mọi thứ trong miệng ra ngoài.
– Giỏi, giỏi lắm ! Đình Văn khẽ vỗ tay. Đám bạn còn lại cũng vô tay theo khích lệ. Tôi thở phào như vừa thoát được một điều gì đó thật kinh khủng. Nhưng khi vừa đặt cốc bia xuống, hết người này đến người kia lại lấy cớ để chúc tụng tôi.
– Huy, ở đây ! Khắc Hiếu khẽ giơ tay lên vẫy vẫy.
Huy bước đến, hai ta