cho trái tim tôi giá buốt khi nhớ lại.
« Đông Đông à, quả thực, cậu sẽ vĩnh viễnbiến mất khỏi cuộc sống của tớ ư ? »
Sau cuộc gặp gỡ tưởngchừng oái oăm ấy tôi nhanh chóng được trở thành thành viên thứ bốn của nhóm.Huy, Khắc Hiếu và Đình Văn mặc định dường như vui vẻ khi kết nạp thêm tôi. Cảnhóm chỉ có mình tôi là con gái nên được khá ưu ái, mọi việc đi đâu, làm gì đềuđược ba người còn lại sắp xếp vẹn tòan. Lắm lúc tôi có cảm giác như mình là mộtđứa em út bé nhỏ.
Đình Văn vẫn dịu dàngvới tôi như với một người em gái nhỏ. Cảm xúc của tôi về anh bỗng chốc trở nênmơ hồ, thứ cảm xúc trong trẻo như hồi cấp 3 tôi đã không còn nữa. Nhưng đâu đó,vẫn là chút thân thuộc và gần gũi tôi chẳng thể nào lí giải. Riêng về Huy thì bỗngchốc khi biết tôi quen Đình Văn thì trở nên xa cách, cậu ấy luôn ném cái nhìndò xét về phía tôi và Đình Văn nhưng lặng im và tôi chẳng thể nào đóan được cậuấy nghĩ gì. Còn Khắc Hiếu, xem ra, anh ta luôn chăm chú theo nhất cử nhất độngcủa tôi và thường buông những lời giễu cợt.
* * *
Chúng tôi có mộtkỳ nghỉ hè khá dài nên cả nhóm quyết địnhsẽ đi du lịch. Khắc Hiếu có vẻ rất hào hứng, Huy thì sao cũng được chẳng mấyquan tâm và Đình Văn thì tha thiết muốn tôi đi cùng. Sau bao nhiêu năm dùi màikinh sử lê mông trên ghế nhà trường, cuối cùng tôi hy vọng mình sẽ có được mộtkỳ nghỉ đúng nghĩa.
Địa điểm cuốicùng được nói đến đó là Cát Bà. Nơi chúng tôi rừng chân đó là Sky resort của gia đình Huy. Đi cùng với KhắcHiếu, anh chàng đào hoa này là một cô nàng chân dài sành điệu. Chúng tôi đi ôtô ra đến Qủang Ninh, sau đó đi tàu siêu tốc đến resort. Tôi bị khó chịu vì saysóng suốt quãng đường trên biển, thêm nữa, đây là lần đầu tiên tôi được đi tàusiêu tốc. Khắc Hiếu lấy đó làm lí do châm chọc tôi.
Tôi sắp xếp hànhlí vào phòng của mình. Khẽ mở cửa rèm cửa, tôi hướng tầm mắt ra xa, ánh nắngchiếu khiến cho biển lấp lánh sắc màu, gió nhẹ nhàng thổi và không khí thật dễchịu. Tôi hít một hơi thật dài để cảm nhận được hương vị biển đang thấm dần vàotrong phế quản.
– Xong xuôi hết chưaPhương Phương? Đình Văn gõ cửa và đi vàohỏi tôi.
– Dạ, em xong rồi.
– Chúng mình đi ăn thôi.
Tôi đi theo ĐìnhVăn, bữa ăn được trang trí đẹp mắt trong một căn phòng nhỏ nhưng sang trọng. Tấtcả mọi thứ ở đây đều của gia đình Huy. Tôi khẽ đưa mắt nhìn cậu ấy, nếu chỉnhìn vẻ ngòai, chẳng ai có thể biết được một anh chàng hết đỗi bình thường, chỉthích mặc bộ đồ màu đen lại có thể là người thừa kế của cả một cơ ngơi thế này.Đình Văn cũng vậy, cũng là một cậu ấm của chuỗi khách sạn ở thành phố quê hươngtôi, đây là điều dễ hiểu tại sao bố mẹ họ lại có quan hệ gần gũi và dường nhưquen biết nhau tất cả trong giới làm ăn. Còn Khắc Hiếu, dù chẳng biết rõ thânphận nhưng tôi cũng đóan, anh ta cũng không phải xuất thân trong gia đình bìnhthường. Tôi bỗng dưng cảm thấy mình khá lạc lõng, những người ngồi trước mặttôi đều là con của những người giàu có và có địa vị. Còn tôi ư? Một kẻ bình thườngnhư bao kẻ khác.
Nhưng có điều,tôi, Phương Phương, một cô bé bình xuất thân bình thường nhưng tôi sẽ không hổthẹn với điều đó, bởi vì, tôi hạnh phúc với hòan cảnh của mình và tôi vui vì đượclà con cái của một gia đình hết sức bình thường. Không ai có thể lựa chọn đượchòan cảnh, cũng chẳng ai có thể lựa chọn đựoc bố mẹ. Biết đâu những người có địavị chẳng thể nào có được hạnh phúc giản đơn như tôi đang có?
Sau bữa tối,chúng tôi đi dạo quanh bờ biển, buổi tối ở đây tấp nập chợ đêm. Những món đồxinh xinh được bày bán đa số là mang hương vị biển. Tôi thích thú với những mónđồ đó và sà vào lựa chọn để đem về trưng bày. Một góc nhỏ trong phòng ngủ, tôivẫn để những món đồ như thế này và tự mình sắp xếp chúng.
Huy mua tặng tôimột chiếc hộp được làm bằng vỏ trai, Đình Văn tặng tôi một chiếc vòng tay nhỏ.Còn Khắc Hiếu, anh ta lượn lờ mà chẳng mua gì hay xem gì cả. Có vẻ Hiếu coi những thứ đồ như thế này rẻ rúng và trẻcon. Tôi mặc kệ cũng chẳng để ý đến anh ta.
– Phương Phương, về thôiem. Đình Văn ra hiệu cho tôi.
Khẽ đặt vài món đồtrả về chỗ cũ, tôi khẽ gật đầu ra hiệu. Tôi chạy ngược lại phía dòng người đangthả bộ dọc bờ biển. ánh đèn đêm cùng với sóng bỉên lấp lánh diệu kỳ. Bỗng chốc,mơ hồ trong tâm trí, tôi bắt gặp một bóng hình thân thuộc như vừa đi ngược chiềuvới mình. Tim tôi bỗng nhói lên một thứ cảm giác khó tả, thứ cảm xúc tôi đã cấtgiấu sâu kín bấy lâu nay bỗng chốc ùa về.
“ Là … cậu ấy!”Tôi khẽ thốt lên. Chiếc túi có đựng mấy đồ vừa mua được rơi xuống đất.
– Phương Phương!
Tôi khẽ giật mìnhbởi giọng nói của Đình Văn, anh đứng ngay đằng sau, tôi quay lại như người vừachợt tỉnh một cơn mê.
– Anh…!
Tôi buột miệng cấttiếng.
– Em sao thế? Đình Văn cảmthấy thái độ hơi khác của tôi.
– Không, em… nhận nhầmngười.
– Về thôi, tối nay nhâmnhi không say không về chứ? Huy đi lại gần tôi và ôm cổ Đình Văn rủ rê.
– Nhất trí, đi thôi,Phương Phương! Đình Văn vui vẻ kéo tôi đi.
Tôi khẽ quay đầulại, phía xa xa, từng đòan người đang đi, tôi cố kiếm tìm một hình bóng mà tôibiết rằng mình chưa bao giờ quên. Tôi cố kiếm tìm một con người mà tôi biết tôikhông thể nào nhìn nhầm được.
Hóa ra, có nhữngthứ tưởng chừng như cố quên thì lại khiến cho con người càng nhớ đến da diết,hóa ra, có những kí ức không thể nào xóa sạch cho dù thời gian có dài baonhiêu, một năm, hai năm, năm năm, mười năm hay hai mươi năm. Tôi biết, tôi chưabao giờ quên.
Sóng biển về đêmxô bờ dào dạt. Chúng tôi trải chiếu ngồi trên cát, những chiếc đèn dự trữ điệnđược đem ra làm vật chiếu sáng. Huy, Đình Văn xếp bia, đồ nhắm, hoa quả ra. Tôilăng xăng giúp một tay dù chẳng biết phải làm thế nào. Nhìn Huy bày biện đồ ăntôi thán phục cậu ấy. Nghe nói những món này đều do tự tay Huy chuẩn bị. Riêngvề nấu ăn, tôi là đứa vụng về chẳng biết làm gì. Tôi cũng chưa bao giờ nấu đượcmột bữa nên hồn nếu không hỏng cái này thì cũng phá cái kia.
Chúng tôi vừa bàybiện xong đang định ngồi xuống thì bỗng chốc nghe có tiếng ai đó chạy lại.
– Huy, anh Huy!!! Tôinghe có tiếng con gái cất lên thất thanh!
– Ai gọi cậu kìa. Hiếuchỉ tay về phía người đang đi tới. Huy khẽ ngẩng đầu lên để xem đó là ai.
– Huy, em đây! Người cất tiếng chạy lại thật nhanh gần chúngtôi.
Đúng là càng nhữngngười chẳng hề ưa nhau vậy mà vẫn phải nhìn mặt nhau. Cô nàng Jenny tóc vànghoe bỗng chốc lù lù xuất hiện. Bộ dạng của cô nàng trông lòe loẹt khó ưa thêm cảcái thái độ cong cớn vừa nhìn thấy tôi đã tỏ ra khó chịu. Jenny mặc một chiếcváy maxi hở lưng trông thật gợi cảm. Đúng là phong cách của Jenny chẳng hề lẫn ởbất kỳ đâu.
– Anh, anh trốn em ở đâysao? Đi biển mà không nói để em đi cùng. . Cô ta ôm chầm lấy Huy.
Tôi phải mất mấygiây khi cô nàng đỏng đảnh này xuất hiện. Huy gỡ tay Jenny khỏi người không nóigì. Khắc Hiếu vỗ tay tán thưởng.
– Jenny, lâu lắm rồikhông gặp em?
– Là anh đấy à? Tưởnganh giờ đang chết ở Mỹ rồi chứ? Cô nàng ngoa ngoắt.
– Còn em, tưởng rằng tiểuthư như em phải vi vu
« Đông Đông à, quả thực, cậu sẽ vĩnh viễnbiến mất khỏi cuộc sống của tớ ư ? »
Sau cuộc gặp gỡ tưởngchừng oái oăm ấy tôi nhanh chóng được trở thành thành viên thứ bốn của nhóm.Huy, Khắc Hiếu và Đình Văn mặc định dường như vui vẻ khi kết nạp thêm tôi. Cảnhóm chỉ có mình tôi là con gái nên được khá ưu ái, mọi việc đi đâu, làm gì đềuđược ba người còn lại sắp xếp vẹn tòan. Lắm lúc tôi có cảm giác như mình là mộtđứa em út bé nhỏ.
Đình Văn vẫn dịu dàngvới tôi như với một người em gái nhỏ. Cảm xúc của tôi về anh bỗng chốc trở nênmơ hồ, thứ cảm xúc trong trẻo như hồi cấp 3 tôi đã không còn nữa. Nhưng đâu đó,vẫn là chút thân thuộc và gần gũi tôi chẳng thể nào lí giải. Riêng về Huy thì bỗngchốc khi biết tôi quen Đình Văn thì trở nên xa cách, cậu ấy luôn ném cái nhìndò xét về phía tôi và Đình Văn nhưng lặng im và tôi chẳng thể nào đóan được cậuấy nghĩ gì. Còn Khắc Hiếu, xem ra, anh ta luôn chăm chú theo nhất cử nhất độngcủa tôi và thường buông những lời giễu cợt.
* * *
Chúng tôi có mộtkỳ nghỉ hè khá dài nên cả nhóm quyết địnhsẽ đi du lịch. Khắc Hiếu có vẻ rất hào hứng, Huy thì sao cũng được chẳng mấyquan tâm và Đình Văn thì tha thiết muốn tôi đi cùng. Sau bao nhiêu năm dùi màikinh sử lê mông trên ghế nhà trường, cuối cùng tôi hy vọng mình sẽ có được mộtkỳ nghỉ đúng nghĩa.
Địa điểm cuốicùng được nói đến đó là Cát Bà. Nơi chúng tôi rừng chân đó là Sky resort của gia đình Huy. Đi cùng với KhắcHiếu, anh chàng đào hoa này là một cô nàng chân dài sành điệu. Chúng tôi đi ôtô ra đến Qủang Ninh, sau đó đi tàu siêu tốc đến resort. Tôi bị khó chịu vì saysóng suốt quãng đường trên biển, thêm nữa, đây là lần đầu tiên tôi được đi tàusiêu tốc. Khắc Hiếu lấy đó làm lí do châm chọc tôi.
Tôi sắp xếp hànhlí vào phòng của mình. Khẽ mở cửa rèm cửa, tôi hướng tầm mắt ra xa, ánh nắngchiếu khiến cho biển lấp lánh sắc màu, gió nhẹ nhàng thổi và không khí thật dễchịu. Tôi hít một hơi thật dài để cảm nhận được hương vị biển đang thấm dần vàotrong phế quản.
– Xong xuôi hết chưaPhương Phương? Đình Văn gõ cửa và đi vàohỏi tôi.
– Dạ, em xong rồi.
– Chúng mình đi ăn thôi.
Tôi đi theo ĐìnhVăn, bữa ăn được trang trí đẹp mắt trong một căn phòng nhỏ nhưng sang trọng. Tấtcả mọi thứ ở đây đều của gia đình Huy. Tôi khẽ đưa mắt nhìn cậu ấy, nếu chỉnhìn vẻ ngòai, chẳng ai có thể biết được một anh chàng hết đỗi bình thường, chỉthích mặc bộ đồ màu đen lại có thể là người thừa kế của cả một cơ ngơi thế này.Đình Văn cũng vậy, cũng là một cậu ấm của chuỗi khách sạn ở thành phố quê hươngtôi, đây là điều dễ hiểu tại sao bố mẹ họ lại có quan hệ gần gũi và dường nhưquen biết nhau tất cả trong giới làm ăn. Còn Khắc Hiếu, dù chẳng biết rõ thânphận nhưng tôi cũng đóan, anh ta cũng không phải xuất thân trong gia đình bìnhthường. Tôi bỗng dưng cảm thấy mình khá lạc lõng, những người ngồi trước mặttôi đều là con của những người giàu có và có địa vị. Còn tôi ư? Một kẻ bình thườngnhư bao kẻ khác.
Nhưng có điều,tôi, Phương Phương, một cô bé bình xuất thân bình thường nhưng tôi sẽ không hổthẹn với điều đó, bởi vì, tôi hạnh phúc với hòan cảnh của mình và tôi vui vì đượclà con cái của một gia đình hết sức bình thường. Không ai có thể lựa chọn đượchòan cảnh, cũng chẳng ai có thể lựa chọn đựoc bố mẹ. Biết đâu những người có địavị chẳng thể nào có được hạnh phúc giản đơn như tôi đang có?
Sau bữa tối,chúng tôi đi dạo quanh bờ biển, buổi tối ở đây tấp nập chợ đêm. Những món đồxinh xinh được bày bán đa số là mang hương vị biển. Tôi thích thú với những mónđồ đó và sà vào lựa chọn để đem về trưng bày. Một góc nhỏ trong phòng ngủ, tôivẫn để những món đồ như thế này và tự mình sắp xếp chúng.
Huy mua tặng tôimột chiếc hộp được làm bằng vỏ trai, Đình Văn tặng tôi một chiếc vòng tay nhỏ.Còn Khắc Hiếu, anh ta lượn lờ mà chẳng mua gì hay xem gì cả. Có vẻ Hiếu coi những thứ đồ như thế này rẻ rúng và trẻcon. Tôi mặc kệ cũng chẳng để ý đến anh ta.
– Phương Phương, về thôiem. Đình Văn ra hiệu cho tôi.
Khẽ đặt vài món đồtrả về chỗ cũ, tôi khẽ gật đầu ra hiệu. Tôi chạy ngược lại phía dòng người đangthả bộ dọc bờ biển. ánh đèn đêm cùng với sóng bỉên lấp lánh diệu kỳ. Bỗng chốc,mơ hồ trong tâm trí, tôi bắt gặp một bóng hình thân thuộc như vừa đi ngược chiềuvới mình. Tim tôi bỗng nhói lên một thứ cảm giác khó tả, thứ cảm xúc tôi đã cấtgiấu sâu kín bấy lâu nay bỗng chốc ùa về.
“ Là … cậu ấy!”Tôi khẽ thốt lên. Chiếc túi có đựng mấy đồ vừa mua được rơi xuống đất.
– Phương Phương!
Tôi khẽ giật mìnhbởi giọng nói của Đình Văn, anh đứng ngay đằng sau, tôi quay lại như người vừachợt tỉnh một cơn mê.
– Anh…!
Tôi buột miệng cấttiếng.
– Em sao thế? Đình Văn cảmthấy thái độ hơi khác của tôi.
– Không, em… nhận nhầmngười.
– Về thôi, tối nay nhâmnhi không say không về chứ? Huy đi lại gần tôi và ôm cổ Đình Văn rủ rê.
– Nhất trí, đi thôi,Phương Phương! Đình Văn vui vẻ kéo tôi đi.
Tôi khẽ quay đầulại, phía xa xa, từng đòan người đang đi, tôi cố kiếm tìm một hình bóng mà tôibiết rằng mình chưa bao giờ quên. Tôi cố kiếm tìm một con người mà tôi biết tôikhông thể nào nhìn nhầm được.
Hóa ra, có nhữngthứ tưởng chừng như cố quên thì lại khiến cho con người càng nhớ đến da diết,hóa ra, có những kí ức không thể nào xóa sạch cho dù thời gian có dài baonhiêu, một năm, hai năm, năm năm, mười năm hay hai mươi năm. Tôi biết, tôi chưabao giờ quên.
Sóng biển về đêmxô bờ dào dạt. Chúng tôi trải chiếu ngồi trên cát, những chiếc đèn dự trữ điệnđược đem ra làm vật chiếu sáng. Huy, Đình Văn xếp bia, đồ nhắm, hoa quả ra. Tôilăng xăng giúp một tay dù chẳng biết phải làm thế nào. Nhìn Huy bày biện đồ ăntôi thán phục cậu ấy. Nghe nói những món này đều do tự tay Huy chuẩn bị. Riêngvề nấu ăn, tôi là đứa vụng về chẳng biết làm gì. Tôi cũng chưa bao giờ nấu đượcmột bữa nên hồn nếu không hỏng cái này thì cũng phá cái kia.
Chúng tôi vừa bàybiện xong đang định ngồi xuống thì bỗng chốc nghe có tiếng ai đó chạy lại.
– Huy, anh Huy!!! Tôinghe có tiếng con gái cất lên thất thanh!
– Ai gọi cậu kìa. Hiếuchỉ tay về phía người đang đi tới. Huy khẽ ngẩng đầu lên để xem đó là ai.
– Huy, em đây! Người cất tiếng chạy lại thật nhanh gần chúngtôi.
Đúng là càng nhữngngười chẳng hề ưa nhau vậy mà vẫn phải nhìn mặt nhau. Cô nàng Jenny tóc vànghoe bỗng chốc lù lù xuất hiện. Bộ dạng của cô nàng trông lòe loẹt khó ưa thêm cảcái thái độ cong cớn vừa nhìn thấy tôi đã tỏ ra khó chịu. Jenny mặc một chiếcváy maxi hở lưng trông thật gợi cảm. Đúng là phong cách của Jenny chẳng hề lẫn ởbất kỳ đâu.
– Anh, anh trốn em ở đâysao? Đi biển mà không nói để em đi cùng. . Cô ta ôm chầm lấy Huy.
Tôi phải mất mấygiây khi cô nàng đỏng đảnh này xuất hiện. Huy gỡ tay Jenny khỏi người không nóigì. Khắc Hiếu vỗ tay tán thưởng.
– Jenny, lâu lắm rồikhông gặp em?
– Là anh đấy à? Tưởnganh giờ đang chết ở Mỹ rồi chứ? Cô nàng ngoa ngoắt.
– Còn em, tưởng rằng tiểuthư như em phải vi vu