Sau đó ông đi đến nắm tay cô dẫn cô đi vào nhà , bàn tay ấm áp của ông làm cho cỏi lòng tự nhủ sẽ không tha thử cho ông lại cảm thấy êm dịu và ấm áp 1 cách lạ thường , trong tìm thức của cô , cô đã nghĩ khi gặp lại ba mẹ cô sẽ chạy đến , ôm ,hôn khóc mừng với 2 người nhưng sự thật hiện tại cô lại không làm như vậy , chẳn phải họ đã gieo nên cô thêm 1 nỗi hận nữa là việc của Hồng Nhi.
Bước vào ngôi nhà 14 năm xa vắng , hoài niệm của cô càng dâng lên , cô nhớ chiếc ghế sofa đó nơi ba thường ngồi ôm cô lên đuồi , đọc truyện tranh cổ tích cho cô nghe , nơi chiếc bàn Dương cầm kia , mẹ đã dạy cô đánh những bản nhạc đây yêu thương.
Tất cả là kỷ niệm đẹp , nó đẹp đến đau lòng người nhớ đến người thương . phía sau cô Hồng Linh dường như đã hoàn hồn lại , đi tới nắm lấy 2 tay cô , vui vẻ , bà thật sự mừng , rất mừng , tấm lòng người mẹ thể hiện rõ trênmặt bà. Trên từng hành động của bà , người phụ nữ luôn từ tốn cẩn thận lại trở nên luống cuống , bất cẩn . Hành động của bà đều được thu vô trong ánh mắt của cô . Đôi mắt có chút lạnh nhưng lại trở nên ấm áp .
_ Hàn Nhi ! Hàn Nhi ! Con mệt chưa , con đói bụng không mẹ nấu đồ cho con ăn nha , Hàn Nhi ! Ôi Hàn Nhi của mẹ – Đúng , cái tên Hàn Nhi là tên của cô chứ không phải của Hồng Nhi. , đây mới chính là tên thân mật của cô .
_ Kìa bà ! Con nó mới về , bà làm gì vậy , Con nó không kịp trả lời kìa . Từ từ thôi – ông thấy bà vui mừng ông cũng mừng vui lây nhưng mà ông cố kềm chế .
_ Ờ ờ hihi , để mẹ đi pha nước cho con tắm nha – bà vui Vẻ đứng dậy , đi về phía nhà tắm
_ Hồng Nghi vào phòng cùng ba – ông nhìn cô , vẻ mặt đầy suy tư .
Cùng ba vào phòng , cô ngồi ở cái ghế trước mặt ba . 2 người nhìn nhau 1 hồi lâu sau , ông mới bắt đầu nói
_ Con muốn đau khổ như vậy hoài sao ? – ông nhẹ nhàng hỏi cô .
_ Sự đau khổ này do ai gây ra ? – cô đối đáp lại .
_ uhm ! ta hiểu , tất cả là do chúng ta . Con gái ,ba mẹ chỉ muốn con sống thật tốt , con sẽ có được tình yêu của đời mình , ba mẹ đã không cho con được tình yêu thời bé , nhưng ba mẹ không muốn con vì chuyện này mà con dằn dặt mình vả đời . – ông nhẹ nhàng giải thích cho cô .
_ Tại sao phải là con ? Hơi ấm gia đình ? Vị hôn phu ? Tất cả những thứ đó là của con mà , vì sao ba mẹ lại cướp đi những thứ đó của con , vì sao lại là Hồng Nhi , Tại sao ? – cô lúc này không còn bình tỉnh nữa , cô quát to .
_ Chuyện con phải rời nhà đi là do quyền lợi gia tộc , con là đứa cháu nội đầu tiên , và cũng là người thừa kế gia tộc cho nên ta cho con đi , cũng vì muốn con có được cuộc sống xung sướng sau này . Còn về việc Viên Phúc Khang và Hồng Nhi , đó là chuyện ngoài ý muốn – Ba cô vẻ mặt đầy sầu thảm .
_ Con không cần đống tài sản đó , con chỉ muốn Viên Phúc Khang , con chỉ muốn anh ấy , con xin ba , con xin ba mà huhuhuhu – cô quỳ xuống cầu xin cho tình yêu của cô .
_ Con gái ! Viên Phúc Khang cậu ấy yêu Hồng Nhi . Con gái à ! Hãy nghe lời ba , đừng tự mình làm đau khổ thêm , hãy nhìn nhận sự thật , thế giới bên ngoài kia , sẽ có 1 chàng trai yêu con hơn cả con yêu Viên Phúc Khang , hãy để cho ba mẹ bù đáp lại tình yêu cho con , ba rất đau lòng khi thấy con như vậy , con gái à , đừng như vậy , – ông cũng ngồi xuống van xin cô .
_ Đừng hành hạ bản thân mình nữa con gái à . Ba là người có lỗi , tất cả là lỗi tại ba , con có trách hãy trách ba , Hồng Nhi nó là 1 đứa đáng yêu, nó không biết gì , con hãy hiểu cho ba và em con nhé – Ba tiếp lời với cô .
_ Con phải làm sao đây ? Ba nói đi con phải làm sao đây ? …. huhuhu …. con yêu anh ấy. Dù anh ấy có lạnh nhạt thế nào với con , con vẫn yêu anh ấy ba à , con phải làm sao đây huhuhuhu – cô ôm ba , nói hết lòng mình .
_ Con gái tội nghiệp của ba ! Huhuhuhu – ông cũng ôm cô khóc nức nở .
Bên ngoài này Hồng Linh cũng đã khóc nước mắt không ngừng , bà đã nghe hết mọi việc , tôi nghiệp cho đứa con gái bé bổng của bà , phải làm gì để bù đáp cho con bé đây .
Sau 1 hồi khóc lóc ôm nhau , cuối cùng họ cũng đã ngưng khóc , cùng nhau dùng cơm tối , cô đã có lại cảm giác gia đình ấm cúng cách đây 14 năm , chỉ có cô , và ba mẹ , tiếng cười tràn đầy trong nhà .
Đêm tối 1 mình cô trong căn phòng của cô cách đây 14 năm , cô rất vui . nhưng lại rất dau khi nghe ba cô nói . Thật sự cô phải từ bỏ anh sao ? Cô đã yêu anh khi vừa được ba mẹ cho xem hình . tình yêu dấu kính 14 năm ,nhưng giờ đây cô phải làm sao đây . Mọi chuyện cứ thế mà chấp nhận sao ? Lòng cô giờ đây rối bời , cô nên thế nào đây ?
Chương 19: Trở Về – Tuyên Chiến
Sau khi trở về biệt thự của Viên gia , trước của Viên Phúc Hạo đã đứng trước cửa chào đón cô . Ông thấy cô gái nhỏ đã quay trở về , sắc người cũng tươi tỉnh hơn rồi. Thật quả là đúng theo như dự tính của ông . Để cô đi , mọi chuyện sẽ sáng tỏ . Trong lòng ông cũng đã thầm chấp nhận cô thiên sứ bé nhỏ này là con dâu của Viên gia , dù tuổi tác 2 người có chênh lệch nhau khá lớn nhưng , tình yêu đối với ông là không phân biệt tuổi tác . Dù rằng Hồng Nghi cũng rất xinh đẹp , đậm tố chất làm dâu của 1 gia tộc giàu có , nhưng nếu so với A Khang nhà ông thì có vẻ không được hòa hợp cho lắm .
_ Nào ! Đói bụng rồi ha ? Vào nhà vào nhà đi , Quản gia Lâm đã chuẩn bị những món con thích rồi đó . – ông nhẹ nhàng đón lấy cô , sau đó nhẹ nhàn nắm lấy khủy tay cô dẫn vào bên trong.
_ Con xin lỗi , đã làm ba lo lắng huhuhuhu – cô thấy được tình yêu thương của Viên Phúc Hạo dành cho mình dù cô chỉ là ở đây thôi chưa danh chính ngôn thuận nhưng mà ông đã coi cô như con gái ruột của mình . Cô thật sự thấy rất hạnh phúc .
_ Ngoan ! Đừng khóc – anh từ phía sau vỗ nhẹ lấy đầu của cô , dịu dàng .
Bữa cơm đoàn tụ xế chiều cũng đã kết thúc trong tiếng cười của ca ba người , sau khi được anh đưa lên phòng , bảo cô nghỉ ngơi sau đó đi ra ngoài vào thư phòng có 1 số việc . Cô bên này mắt mở to , không thể ngủ , rồi cô chợt nhớ đến phải gọi điện thoại cho ba mẹ . Con ngồi dậy lấy điện thoại di động của mình ra nhấn nhanh 1 số ; nhưng thật lãng khi điện thoại cô hết pin , mới nghe 1 tiếng reng đã tắt nguồn .
Không còn cách nào khác , cô quay lại cái bàn gỗ đầu giường , nơi có để 1 chiếc điện thoại rất đẹp , rất sang trọng , cô nhìn nó ” mình nói bằng tiếng Việt mà , đâu ai hiểu hihihi ” suy nghĩ me mãnh thoáng qua trong đầu cô ; liền nhanh chống chụp lấy điện thoại quay nhanh số quen thuộc .
Sau 3 tiếng reng cuối cùng đầu bên kia cũng bắt máy , cô cười lớn tính la lên nhưng người bắt máy không phải ba hay là mẹ mà là giọng nữ trầm. . Cô liền suy nghĩ đến lời nói của A Khang là cho chị mình nghĩ phép 1 tháng nên ngây ngô cười ” Chị 2 ”
_ Uhm ! Hồng Nhi đó hả ? – Giọng nữ bên này thanh âm khá trầm , có vẻ trạng thái không được vui vẻ cho lắm .