Bên dưới không ai cử động mà vẫn chăm chú nhìn vào hai nhân vật chính. Mấy cô tiểu thư đỏng đảnh thầm thương trộm nhớ Hải Thanh cắn môi ấm ức rất muốn giơ tay lên nhưng bố mẹ của họ đã “ngăn chặn” kịp thời.
-Không ai phản đối, vậy thì tôi xin phép được bắt đầu!
-Nguyễn Hải Thanh, con có đồng ý lấy cô Hoàng Hạ Quyên làm vợ, sống với nhau mãi mãi không rời xa cho đến lúc đầu bạc răng long, dù giàu hay nghèo, ốm đau bệnh tật…v…v…
Sau câu hỏi của vị chủ hôn, ban đầu Hạ Quyên không hiểu tại sao Hải Thanh lại có vẻ ngập ngừng lưỡng lự, nhưng rồi anh cũng trả lời:
-Con đồng ý!
Đến lượt Hạ Quyên, cô nhìn vào người chủ hôn đang đọc câu hỏi trước mặt, sau đó nhìn sang Hải Thanh, ánh mắt yên bình… Chỉ một câu nói thôi, cô và Hải Thanh sẽ là một, sẽ mãi là của nhau…..mãi mãi…..
-Con…..
“RẦM”
-TÔI PHẢN ĐỐI!!!!!!
Âm thanh kinh thiên động địa vang lên khiến mọi người trong phòng ai nấy giật bắn người. Kế đó là một giọng nói đanh thép cất lên từ phía sau, nó nhanh chóng thu hút tròn 100% cặp mắt hiếu kì lẫn kinh ngạc, cô dâu chú rể cũng không ngoại lệ.
Hạ Quyên sững sờ nhìn “kẻ phá đám” đang đứng hiên ngang ở cửa, cổ họng như bị đóng băng cứng ngắc. Đôi môi đỏ mọng của cô mấp máy muốn thốt ra điều gì đó nhưng Hải Thanh đã bật ra trước cô:
-Trịnh…Văn Dương!?
Chủ tịch Hoàng Quân tỏ vẻ bất bình chỉ tay về phía Dương hét lớn:
-Này cậu kia…cậu là ai mà có quyền lên tiếng phản đối ở đây!??
Dương tỉnh bơ giơ tay hai ngón lên cười nghịch ngợm với ông chủ tịch:
-Hello bác! Cháu đến cướp cô dâu ạ!
-Điên rồ! Bảo vệ! Bảo vệ đâu!!??? – Ông Quân tức giận loay hoay gọi bảo vệ.
Từ bên ngoài, con cho to lớn Anvil chạy xồng xộc đến chỗ Hạ Quyên, nó cắn váy cưới của cô ngúc ngắc cái đầu về phía cửa ra. Hạ Quyên chăm chăm nhìn con chó lạ…mà quen.
-Cưng…là Anvil ư?
Con chó không thèm phản ứng, vẫn ngậm chặt đuôi váy cưới mà kéo cho bằng được.
Bất giác tiếng Dương gọi to:
-Hạ Quyên, đi với anh. – Anh chìa tay về hướng cô.
Cả căn phòng ồn ào náo loạn hết lên. Thực sự tình huống này vô cùng khốn đốn đối với Hạ Quyên. Hải Thanh giữ chặt lấy tay cô, đầu óc anh hiện hữu biết bao nhiêu thắc mắc lý do vì sao Trịnh Văn Dương xuất hiện tại đây, ngay lúc này….còn bảo là….cướp cô dâu!
-Đi với anh nếu như em vẫn yêu người đã cứu em trên biển, hi sinh cho em không biết bao nhiêu lần! – Dương nói to thêm lần nữa.
Câu nói vừa rồi cơ hồ tác động mạnh đến hệ thần kinh của Hạ Quyên. Bó hoa cưới phũ phàng rơi xuống nền đất giá lạnh. Người anh vừa nói đến chẳng phải là người cô luôn thương nhớ bao lâu nay sao? Là Nguyên….là Nguyên của cô đó! Như có một sức mạnh vô hình thôi thúc trong lòng, Hạ Quyên muốn lao đến chỗ Trịnh Văn Dương ngay. Nhưng lý trí lại bắt cô quay sang Hải Thanh, anh đang nhìn cô bằng ánh mắt đau khổ tột cùng. Làn môi mỏng của anh run run, đôi mắt long lanh như muốn khóc, nó khiến cô không nỡ bỏ rơi người con trai này. Rồi bỗng nhiên anh ôm chầm lấy cô, chất giọng run rẩy, cô cảm thấy có gì đó ướt ướt nhỏ xuống vai:
-Cậu ta vẫn còn sống! Em đi đi!
-Anh…tại sao anh biết…? – Hạ Quyên cảm thấy lùng bùng lỗ tai.
-Chuyện đó không quan trọng. Anh xin lỗi vì đã giấu em suốt thời gian qua…thật sự Thanh Nguyên còn sống, bằng xương bằng thịt. Anh sẽ giải quyết chuyện này…đợi một lát.
Hải Thanh buông tay khỏi Hạ Quyên, cô thoáng nhìn thấy đôi mắt nâu của anh đỏ ngầu chứa một nỗi buồn đau sâu thăm thẳm. Anh khóc!
Hướng mắt thẳng về những con người ở bên dưới, nơi có đấng sinh thành đang nhìn mình một cách khó hiểu, Hải Thanh hít một hơi thật sâu rồi dõng dạc:
-Thưa bố mẹ, các vị quan khách, con xin lỗi nhưng…người con gái con yêu thương và muốn lấy làm vợ, không phải là Hạ Quyên.
Bà Ngọc Anh đứng bật dậy thảng thốt:
-Con đang nói gì vậy hả Thanh?
-Con không thể cưới một người con không còn tình cảm được. Con muốn cưới Hạnh Liễu Phi – con gái của Tổng giám đốc công ty điện tử Hạnh Phương. Con đồng ý cưới Hạ Quyên vì muốn bố mẹ vui, nhưng suy nghĩ kĩ thì con không thể sống nếu thiếu đi một nửa cuộc đời còn lại.
Hạ Quyên nghe những lời nói của người con trai đang nắm chặt tay cô không muốn rời mà lòng đau như bị xé. Một mắt của Hải Thanh rơi xuống giọt lệ đau đớn cho mối tình đầu không được trọn vẹn. Anh nhìn sang Hạ Quyên, tay buông lơi…
-Lần này…anh sẽ bỏ em…chứ không còn là em bỏ anh nữa…
Gật đầu một cái, Hạ Quyên mỉm cười trong làn nước mắt. Cô cũng quay xuống nói với bố mẹ mình:
-Có thể con và anh Hải Thanh không nên duyên vợ chồng, nhưng vẫn sẽ là anh em bạn bè. Con mong bố mẹ hãy chấp nhận. Con sẽ đưa về cho bố mẹ chàng rể mà con ưng nhất bấy lâu nay. Bây giờ con sẽ đến chỗ anh ấy…con xin phép!
Mọi ánh mắt ngỡ ngàng đổ dồn về phía cô gái khoác trên người bộ váy cưới lộng lẫy bỏ chạy ra khỏi căn phòng hành lễ, con chó trắng tíu tít chạy theo sau. Trịnh Văn Dương đón lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hạ Quyên rồi cả hai cùng chạy.
Trong phòng, Hải Thanh thất thần ngó theo bóng dáng người mình yêu đang xa cách từng chút một. Anh chới với loạng choạng quỳ sụp xuống sàn, một tay đưa lên che mặt, thật ra là che đi những giọt nước mắt oan nghiệt đang tuôn trào như suối. Hai cây kim trong chiếc đồng hồ đeo tay bỗng dưng đập ngang mắt Hải Thanh.
19:27
“…8 giờ máy bay mới khởi hành…”
-Liễu Phi!
“Lộp…cộp…”
Có vật gì đó rớt ra khỏi túi quần Hải Thanh…một hộp nhẫn. Anh nhặt chiếc hộp lên nhớ lại lúc mình vừa bước vào phòng nghỉ…
-Anh! Quà của chị Liễu Phi này!
-Một cặp nhẫn à?
-Anh giữ nó nhé! – Hạ Quyên dúi mạnh hộp nhẫn vào tay Hải Thanh.
-Sao em không giữ?
Hạ Quyên cười nhí nhảnh nhưng không kém dịu dàng:
-Vì không chừng khi có nó trong người, anh sẽ nhận ra người anh cần nhất là ai!??
……………
“……anh sẽ nhận ra người anh cần nhất là ai!??”
Câu nói của Hạ Quyên văng vẳng bên tai Hải Thanh cứ như đinh đóng vào màng nhĩ. Không chần chừ thêm giây nào, anh đứng bật dậy chạy ra khỏi phòng.
Quý vị phụ huynh không ai nói được lời nào, họ chỉ biết nhìn nhau mà thở dài.
-Bọn nhỏ còn bồng bột quá!
.
.
.
Trên con đường ngoằn ngoèo chơi vơi giữa vực sâu và biển rộng, chiếc Mercedes trắng với tia lửa đỏ đặc trưng lao vun vút như thể nó là chủ nhân của khu vực này, có quyền tung hoành tự do không thứ gì được phép cản trở.
-Hạ Quyên! – Dương lên tiếng, mặt anh đầy vẻ suy tư.
-Em nghe ạ!
-Em có chắc chắn rằng mình sẽ mãi mãi ở bên cạnh Nguyên chứ?
-Lúc này anh còn hỏi em câu đó được sao? – Hạ Quyên liếc một tia sắc lẻm.
Trịnh Văn Dương vẫn bình thản một tay lái xe, một tay chống lên thành cửa kính. Hạ Quyên vuốt ve bộ lông xù mịn của chó Anvil nhưng trong lòng thì đang nổi lên những trận phong ba bão táp. Nói cho oai vậy thôi chứ thật ra cô đang rất hồi hộp, còn hơn cả khi chuẩn bị bước vào lễ đường nữa. Vì sao? Vì cô sắp được gặp người cô yêu bị chia cắt bao lâu nay. Và lần này…….có bị kề dao vào cổ thì cũng đừng mong cô buông người ấy ra.
-Anh xin lỗi vì những lời nói không phải lúc trước. Suy nghĩ kĩ lại thì anh đã quá ngu ngốc tự tiện chia rẽ hai người. – Dương (lại) lên tiếng phá đi bầu không khí im lặng.
-Việc đó em sẽ xử lý anh sau!
Hạ Quyên cười tít mắt