Cô Dâu Thất Lạc - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Cô Dâu Thất Lạc (xem 4410)

Cô Dâu Thất Lạc

ớc ra khỏi phòng Hải Thanh trước khi mọi thứ vỡ òa.
*******
Hải Thanh đi xuống nhà với bộ đồ giản dị: áo sơ mi đen với quần jean trắng sang trọng. Bà Anh có công việc đi ra ngoài, ông Đan (ba của Hải Thanh) thì đang ở công ty. Ngồi xuống bàn ăn, cô giúp việc bưng đến cho Hải Thanh 1 bát súp nóng hổi. Anh cầm bát súp lên ăn từ tốn mà bên trong cổ họng lại khô rát, đắng vô cùng.
-Anh này, em thấy món này có gì ngon đâu mà anh thích hay vậy? – Giọng nói của 1 người con gái vang lên.
-Sao em biết không ngon? Ăn thử đi nè! – Chàng trai kia nhẹ đưa muỗng súp lên miệng cô gái.
-Không ăn đâu, nó nhớt nhớt nhìn thấy mà ghê! – Cô bĩu môi.
-Ăn thử đi, anh đảm bảo ngon mà!
Sau một hồi nài nỉ, cô gái cũng chấp nhận ăn thử món súp cua đó. Đôi môi đỏ hồng của cô miễn cưỡng mở ra cho người con trai đút muỗng súp vào.
-Ơ, cũng ngon đấy chứ! – Cô gái chép chép miệng.
-Thấy chưa, anh đã bảo mà!
Chàng trai cười toe toét như con nít rồi cặm cụi ăn súp tiếp. Thấy thế cô gái cũng nắm lấy tay anh nũng nịu:
-Anh, em ăn nữa!
-Không, đây là của anh mà.
-Cho em ăn đi! – Cô gái chu môi ra, nhìn đáng yêu cực kì.
Người con trai tinh nghịch đưa tay lên chỉ vào má mình. Cô gái liếc xéo anh, do dự 1 lát rồi cũng chồm lên hôn cái chóc vào má người con trai. Cô cũng nhanh tay giựt lấy bát súp và ngồi ăn ngon lành, còn chàng trai kia thì chống cằm ngồi nhìn bạn gái của mình, mỉm cười hạnh phúc.
-Cô dẹp cái này cho tôi đi! – Hải Thanh quay qua nói với cô giúp việc, tay đưa bát súp nóng còn hơn 1 nửa.
-Nhưng thưa cậu chủ, cậu chưa ăn…..
-Cô cứ dẹp đi!
Hải Thanh lạnh giọng nói. Cô giúp việc kia nhanh chóng cầm lấy bát súp, còn anh thì đi thẳng ra ngoài. Trước cổng có 1 chiếc xe đợi sẵn. Người tài xế còn rất trẻ, chỉ hơn Hải Thanh vài tuổi đi lại mở cửa xe cho anh, kính cẩn hỏi:
-Thưa cậu, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?
Hải Thanh bước vào xe, rồi chậm rãi nói:
-Đến Hana Plaza!
-Vâng!
Người tài xế đóng cửa xe lại và chạy vòng qua chỗ ngồi của mình. Chiếc xe từ từ lăn bánh, Hải Thanh dựa người vào ghế. Tâm trạng anh vẫn chẳng khá hơn được xíu nào. Những căn nhà chạy vụt qua, Hải Thanh thở dài chống cằm suy tư, đôi mắt nâu sâu thẳm của anh nhìn vào 1 khoảng không hư vô nào đó…………………
-Hạ Quyên! Em đang ở đâu?………
~oOo~
-Anvil ơi, xuống ăn cơm nè!
Bảo Trân lấy cái muỗng gõ leng keng vào chiếc dĩa sứ màu kem, cất giọng gọi với lên phòng khách.
Thanh Nguyên và con cún nghe thấy tiếng gọi thì lon ton chạy xuống bếp. Cậu cứ nghĩ là xuống sẽ thấy trên bàn đầy ắp thức ăn, ai ngờ………
-Ủa? Cơm đâu? Sao cô bảo xuống ăn cơm?
-Ơ, tôi gọi con Anvil của tôi chứ có phải gọi anh đâu!
Trân giả vờ ngây ngô nhìn Nguyên, tay đặt xuống sàn dĩa cơm cho chú cún. Anvil sủa lên 1 tiếng, vẫy đuôi và ăn ngon lành.
-Ash! Cô giỡn mặt với tôi đó hả? – Nguyên chau mày lại.
-Có ai rảnh đâu! Tôi kêu “Anvil” chứ đâu có kêu “Nguyên”, hay ý anh muốn tự nhận mình là…………. – Trân nói lấp lửng, nhoẻn miệng cười gian.
-Cô đúng là đồ khó ưa mà! – Nguyên nghiến răng gằn giọng.
-Ôi, anh đừng có nghiến răng như thế, mòn răng là xấu lắm đấy, hahaha. – Trân cười ha hả trêu chọc Nguyên.
-Hừ, không nói chuyện với cô nữa, mắc công tôi tổn thọ thêm.
Nguyên ức chế, vùng vằng bỏ đi lên phòng khách. Trân chạy theo nắm lấy tay áo cậu:
-Này, nhà hết đồ ăn với những đồ dùng cần thiết rồi, gần đây có khu tạp hóa, chợ hay gì không? Tôi cũng cần mua đồ ăn cho Anvil nữa!
-Gần đây à? Hừm, xem nào…. – Nguyên đứng xoa xoa cằm lục lại cái bộ não của mình – Chợ xa lắm, hơn cả bệnh viện nữa, thường tôi cần gì thì chỉ vào khu trung tâm Hana Plaza thôi!
-Vậy hả? Thế anh dắt tôi đi đi, không là trưa ăn mì gói đấy!
Nguyên lườm Trân, môi cậu cong lên:
-Tôi không có rảnh, cô tự đi đi, ai biểu lúc nãy chọc tôi!
-Ớ, là do anh mà, có phải do tôi đâu!?
-Ai bảo không? Miệng cô lên da non nên mới hay cãi tôi đó. Mệt, cô tự đi mà mua. – Nguyên phẩy tay xùy xùy.
-Không đi phải không?
Nguyên vừa quay đi thì một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng cậu, sát khí ở đâu ra bốc lên ngùn ngụt khắp phòng. Nguyên quay lại nhìn Trân, lùi ra sau mấy bước. Còn Trân thì tiến đến lại gần. Mặt Nguyên nhăn lại vẻ “sợ sợ”, mắt giật giật lên.
-Thôi thôi, đi, tôi đi! Hic….sao đời tôi nó khổ quá vậy nè?
Cơ mặt Trân từ từ dãn ra, môi nở một nụ cười mỉm chi xinh xắn. Xong cô đi lại vào trong bếp, xoa xoa cái cổ của con cún Anvil rồi nói:
-Anvil nè, ở nhà ngoan nha, chị đi mua đồ chút xíu rồi sẽ về chơi với cưng!
Nguyên đứng ở ngoài nghe thấy câu đó, liền liếc xuống Anvil, bĩu môi lẩm bẩm:
-Hứ, được cưng dữ!
Bảo Trân đi vào phòng thay đồ. Cô chọn chiếc váy xếp tầng màu hồng phấn với cái áo có ren trắng, thêm cái băng đô màu trắng trên đầu nữa cho dễ hoạt động và đi lại. Nguyên thì đi lại tủ đồ riêng của mình ở góc phòng khách chọn 1 bộ đồ đen toàn tập rồi vào phòng tắm mà thay. Cậu còn chuẩn bị riêng cho mình 1 cái kính đen to đùng, cái mũ lưỡi trai và chiếc áo khoác cùng màu.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, Nguyên và Trân đóng cửa lại thật cẩn thận và cùng nhau đi đến Hana Plaza dưới bầu trời trong xanh và những đám mây trắng bềnh bồng.
“Đó……có phải là định mệnh?”



End Chap 2.
Chap 3:
Trung tâm Hana Plaza hôm nay đông nghịt người, khác hẳn với ngày thường. Đó là điều tất nhiên, hôm nay là chủ nhật mà. Chiếc xe đen sang trọng dừng lại trước cửa chính của khu trung tâm. Người tài xế trẻ bước xuống xe và nhẹ nhàng mở cửa cho cậu chủ của mình. Người ấy từ tốn bước ra. Khuôn mặt điển trai, mái tóc đen bóng mượt với dáng vẻ lịch lãm của người con trai đó làm cho mọi người xung quanh không thể không ngoái nhìn, dù anh ăn mặc giản dị, bình thường như bao người khác.
Hải Thanh định bước vào trong thì nghe thấy tiếng gọi của ai đó gọi anh vang lên….
-Anh Hải Thanh!
Là Bảo Kim Thư, hôm nay cô cũng đi đến Hana Plaza để xem tình hình khu thời trang của gia đình mình. Hải Thanh thở dài chán nản, nhưng cũng lịch sự chào lại.
-Xin chào Bảo tiểu thư!
-Hihi, hôm nay anh cũng đến đây à?
-Tôi đến mua ít đồ cho mẹ!
-Vậy sao? Nhà em mới ra vài bộ đồ mới đấy, em nghĩ chắc sẽ hợp với bác lắm. Mình đi chung nha, anh mà từ chối là em buồn lắm đấy! – Thư khoác tay Hải Thanh nũng nịu, nhưng anh từ từ gạt ra, lạnh lùng đáp:
-Tùy cô thôi!
Nói xong Hải Thanh đi thẳng vào bên trong. Kim Thư đỏ mặt, không phải ngượng hay xấu hổ gì, mà do Hải Thanh vừa làm lơ lời đề nghị của cô. Cảm giác khó chịu lắm nhưng đành chịu thôi.
Hai người đó bước khuất vào trong trung tâm thì ở bên ngoài, Bảo Trân và Thanh Nguyên cũng vừa đến nơi.
-WOA! LỚN QUÁ!!!!!
Bảo Trân hồ hởi reo lên khi thấy tòa nhà Hana Plaza to lớn với hơn 40 tầng.
“Hì, cứ như con nít ấy” – Nguyên che miệng phì cười rồi kéo tay Trân:
-Vào thôi, mua đồ nhanh còn về!
-Ơ, chậm thôi!
Nguyên và Trân đi vào trong. Mọi người ở trung tâm không thể không chú ý đến 2 con người vô cùng nổi bật này. Cô gái trông xinh xắn, đáng yêu thì không nói, cái vấn đề chính chính là “cây than củi” bên cạnh cô kìa. Họ không khỏi bàn tán xôn xao về chàng trai đen toàn tập ý.
-Cần mua gì?
-Ừm….cứ đi xung quanh xem sao! – Trân cười toe toét trả lời.
*Tầng 1: Đồ gia dụng:
-Nguyên! Tôi thấy nên mua cái

Từ khóa: Cô Dâu Thất Lạc,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Hoàng Tử Online Full

Đọc Truyện Cưa Chị Hàng Xóm Voz Full

Năm Ấy Gặp Được Anh

Bất hạnh do chiếc que thử thai không đúng sự thật

Chỉ Cần Cái Gật Đầu