Cô Dâu Thất Lạc - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Cô Dâu Thất Lạc (xem 4427)

Cô Dâu Thất Lạc

hồ!
-Tôi….mệt, muốn nghỉ! – Nguyên nói.
“Hừ! Chắc định kiếm cớ không làm việc nhà đây mà. Được lắm, anh biết tay tôi!l” Trân thầm nghĩ.
“BỐP! BỐP!”
-ASH!!!! CÔ LÀM CÁI TRÒ GÌ THẾ HẢ? MUỐN GIẾT NGƯỜI SAO?????
Nguyên bật dậy sau khi bị Trân đánh hai cái vào ngực. Vẻ mặt mệt mỏi của cậu đang xuống sắc dần đi, từ từ rồi ngã phịch xuống sofa.
-Nguyên! Nguyên! Anh sao thế? Tỉnh dậy đi! – Trân hốt hoảng gọi nhưng không hề có hồi âm – Hic….làm sao bây giờ?
Trân loay hoay tìm cách. Lát sau cô dùng hết sức lực nhỏ nhoi của mình để kéo Nguyên ngồi dậy và đỡ cậu đi vào phòng. Một cô gái nhỏ nhắn cao 1m63 gồng mình lên đỡ 1 tên con trai cao 1m8, nhìn sao thấy tội ghê!
Thả Nguyên nằm xuống giường, Trân lau mồ hôi trên trán rồi đấm đấm vào vai cho đỡ mỏi. Bật quạt ở mức độ vừa đủ mát, Trân mở cửa sổ phòng ra cho thoáng. Kéo rèm lại cho căn phòng không bị nắng trưa phá đám, cô chạy lại sờ trán Nguyên.
-Nóng quá!
Trân mím chặt môi lại. Cô đi xuống bếp lấy 1 thau nước và chiếc khăn sạch để chườm trán cho Nguyên. Trân nhúng chiếc khăn vào nước rồi vắt chừa lại ít nước cho mát đắp lên trán cậu. Nguyên ngủ thiếp đi, trông mệt mỏi vô cùng. Trân lấy thêm 1 chiếc khăn nữa để lau người hạ nhiệt cho cậu. Cô nhẹ nhàng lau xung quanh cổ, tay và mặt Nguyên. Đến phần ngực thì cô cảm thấy ngại, nên chỉ lau phần dưới cổ một chút. Con cún Anvil nằm xuống cạnh chân của Trân, bộ lông xù mềm mượt của nó cứ cạ cạ vào chân cô. Trân cúi xuống bế con cún lên:
-Anvil, ở nhà trông anh Nguyên cho chị, chị đi tìm bác sĩ về khám cho anh ấy, nhé!
Trân hôn nhẹ lên cái mũi ươn ướt của Anvil rồi đặt nó xuống sàn, cô quay lại nhìn Nguyên. Khuôn mặt đẹp như thiên thần ấy đang biểu lộ vẻ khó chịu, hơi thở mệt nhọc thở ra từng hồi. Trân đưa tay búng cái chóc vào má Nguyên, cậu nhăn mặt rồi ngủ tiếp. Trân vẫn nhìn Nguyên một cách xót xa, cô cúi mặt nói nhỏ:
-Đồ ngốc! Làm gì mà để ra thế này vậy hả?
Trân quay mặt qua chỗ khác, đưa tay quệt đi giọt nước li ti ở khóe mắt rồi nói tiếp:
-Ở nhà đợi tôi, tôi đi kiếm bác sĩ về cho anh!
Đưa tay nhúng lại chiếc khăn trên trán Nguyên vào thau nước, Trân vắt nhẹ nhàng rồi đắp lên trán cậu. Cô đứng dậy, mở tủ đồ của mình ra lấy chiếc quần dài với một chiếc áo sơ mi và đi vào phòng tắm thay. Khi đã chuẩn bị xong xuôi, Trân cầm lấy chiếc áo khoác và nón của Nguyên toan bước ra khỏi cửa. Nhưng cô khựng lại, nhìn vào căn phòng nơi Nguyên đang nằm, Trân thì thầm:
-Đợi tôi đấy, đồ cây sào di động!
Đóng cửa nhà lại thật cẩn thận, Trân chạy ngay đến bệnh viện Đa khoa Thành phố cách đó đến 4km.
“Anh không được xảy ra chuyện gì nhé!”
End Chap 3.
Chap 4:
*Dinh thự nhà họ Bảo:
Trong căn phòng màu xanh biển, một cô gái xinh đẹp đang nằm trằn trọc không yên trên chiếc giường êm ái được đặt làm theo phong cách của một công chúa.
Bảo Kim Thư về nhà mà vẫn chưa hết hoảng sợ. Cô tự nhốt mình ở trong phòng mà không cho bất cứ ai đi vào đã 2 tiếng đồng hồ rồi. Tâm trạng của Kim Thư bây giờ vô cùng bấn loạn. Hình ảnh người con gái ở trong nhà vệ sinh của Hana Plaza ấy cứ ám ảnh cô mãi. Thư cứ tự lẩm bẩm một mình hoài không ngừng nghỉ:
-Không….tất cả….chỉ…chỉ là ảo….giác…… Chỉ là…ảo giác thôi!…..
Minh Duy vừa mới đi công việc về, anh hỏi những người giúp việc tiểu thư ở đâu. Họ kể cho anh nghe những thái độ kì lạ của Kim Thư. Minh Duy nhanh chóng vứt cái áo khoác sang một bên rồi chạy lên lầu. Đứng trước cửa phòng Kim Thư, anh gõ cửa nói vọng vào trong:
-Tiểu thư! Là tôi, Minh Duy đây! Cô ra mở cửa cho tôi đi!
Kim Thư giật nảy mình lên vì tiếng gọi. Cô hét lên:
-ĐI ĐI! ĐỂ TÔI YÊN!!!!
-Cô không ra mở là tôi phá cửa vào đấy!
-TÔI BẢO LÀ ĐI ĐI! ĐIẾC HAY SAO MÀ KHÔNG NGHE THẤY??????
Minh Duy nắm chặt HAY bàn tay lại. Sao có thể để Kim Thư MỘT mình được? Anh ở bên Kim Thư từ nhỏ, chẳng lẽ lại không hiểu tính tình của cô sao? Anh lùi lại vài bước lấy đà và xông đến phá cửa. Cánh cửa bung ra, đổ sập xuống làm Kim Thư giật thót người quay lại.
-Tiểu thư!
-Tại sao anh không nghe lời của tôi!? – Thư gắt lên, úp mặt vào gối.
-Cô có chuyện gì vậy? Không khỏe sao?
-Chẳng sao cả. Đừng có lo chuyện bao đồng.
Sau câu nói ấy của Kim Thư, tất cả mọi thứ chìm vào im lặng.
Lấy lại bình tĩnh, Kim Thư ngồi dậy và bước xuống giường, cất giọng lạnh lùng:
-Gọi người đến thay cánh cửa khác cho tôi. Còn anh mau xuống chuẩn bị xe, đưa tôi đến bệnh viện Thành phố!
-Cô bệnh hả? Bây giờ cô thấy trong người như thế nào? – Minh Duy lo lắng hỏi.
-Làm nhanh đi, 5 phút nữa tôi xuống.
Duy đứng im lặng nhìn Thư. Lúc nào cũng vậy, cô chẳng xem anh ra gì ngoài cái danh phận “đầy tớ”. Nhưng anh luôn chịu đựng tất cả, chỉ vì chữ “yêu” không bao giờ thành.
-Sao còn đứng đó? Tôi bảo nhanh lên cơ mà!
Thư trợn mắt lên nhìn Minh Duy. Anh chợt nhận ra nãy giờ mình vẫn chưa ra khỏi phòng Thư, nhẹ cúi xuống chào rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
*********
*********



Dưới cái nắng trưa hè oi ả, một cô gái nhỏ nhắn đang dốc sức chạy nhanh trên con đường được tráng nhựa dài thẳng tắp. Cánh cửa bệnh viện Thành phố đã hiện ra trước mặt. Trời trưa nắng gắt nên xe cộ không qua lại nhiều, điều đó giúp Bảo Trân chạy nhanh hơn và qua đường một cách khá dễ dàng.
Trân ôm ngực thở dốc, cô chạy suốt từ nhà đến đây. Lâu lâu cô cũng có dừng lại nghỉ ngơi vài phút nhưng cứ như thế, cô lại nghĩ đến Nguyên. “Nếu không nhanh lên thì anh ấy chết mất”. Cái ý nghĩ đó cứ vang lên làm cô gắng sức chạy nhanh hơn nữa.
Đi thẳng vào trong bệnh viện, hỏi thăm vài người về phòng khám của anh bác sĩ đẹp trai nhuộm tóc màu vàng nâu, Trân men theo hành lang tầng 4 để kiếm phòng khám số 7. Bỗng Trân nhìn thấy cô y tá lần trước đã ngồi nói chuyện mình, cô chạy đến gần và gọi:
-Chị ơi!
Cô y ta kia nghe tiếng gọi bất giác quay lại. Thấy Trân, cô nở nụ cười thật tươi:
-À, là em à? Sao hôm nay lại đến đây? Sức khỏe thế nào rồi?
-Dạ em vẫn khỏe! Chị ơi, cho em hỏi cái anh bác sĩ lần trước khám cho em hiện giờ đang ở đâu vậy? Em có chuyện gấp cần tìm anh ấy ngay bây giờ!
-Em nói bác sĩ Dương hả? Cậu ấy đang ăn trưa dưới canteen đấy!
Trân nghe xong liền toan chạy đi, nhưng rồi cô đứng khựng lại:
-Em….không biết đường! Phiền chị hướng dẫn giùm em được không? – Trân cúi mặt ngượng ngùng hỏi.
-Hì, được chứ! Giờ em đi thẳng đến cuối hành lang, rồi quẹo phải, đi hết cái cầu thang bên xong đi thẳng chút xíu nữa là tới canteen, cái chỗ bán đồ ăn thức uống đấy!
-Em cảm ơn chị nhiều lắm! Chào chị em đi! – Trân cười vẻ biết ơn rồi chạy đi.
Ngay lúc Trân chạy đi thì Bảo Kim Thư bước ra khỏi phòng khám số 6. Cô đến bệnh viện để khám xem mình có bị bệnh gì không khi mà lại thấy cô gái kia có khuôn mặt của Hoàng Hạ Quyên. Bác sĩ khám xong thì Kim Thư vô cùng bàng hoàng khi nghe nói rằng mình không bị gì cả, mọi thứ đều hoàn toàn bình thường. Vậy chắc chắn khuôn mặt đó, không phải là ảo giác. Thấy bóng dáng của Bảo Trân khuất dần nơi cuối hành lang, Kim Thư chạy theo, với một tia sáng độc ác lóe lên trong mắt.
Bảo Trân chạy đến canteen. Gương mặt vị bác sĩ trẻ tài năng đập ngay vào mắt cô ở trước mái hiên canteen bệnh viện. Trịnh Văn Dương đang ngồi vắt chéo chân ăn cơm kèm theo 1 ly cafe thơm lừng. Trân m

Từ khóa: Cô Dâu Thất Lạc,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thanh xuân của em, gọi tắt là anh

Yêu Đi Để Còn Chia Tay

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần cuối)

Đọc Truyện Yêu Em Nhanh Thế Full

Em Đã Nuôi Con Của Người Em Yêu Như Thế Nào Full