Cô Dâu Bỏ Trốn - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Cô Dâu Bỏ Trốn (xem 11606)

Cô Dâu Bỏ Trốn

ụm cháo nhỏ, vừa ăn anh chàng vừa nhăn mặt lại. Ốm đau bệnh tật làm cho con người ta thêm tủi thân và cô đơn khi chỉ có một mình chống trọi với nó.

Bức ảnh của Hoa vẫn nằm y nguyên ở trên bàn tám năm qua. Anh chàng lau chùi và nhìn ngắm nó hàng ngày. Đó là một thói quen khó bỏ. Hai ngày trôi qua Vũ chưa có thời gian đi thăm mộ của Hoa. Vũ dự định hôm nay được nghỉ ở nhà có thời gian rảnh dỗi sẽ đi viếng mộ của Hoa.

Vũ mặc một chiếc quần kaki màu trắng, áo sơ mi cộc tay kẻ sọc màu xanh. Bó hoa hồng nhung nằm bên cạnh ghế xe ở đằng trước. Vũ đang lái xe trên con đường ra nghĩa trang. Mây đen kéo về ùn đặc trên bầu trời làm cho không khí chung quanh như trùng cả xuống. Vũ thở dài lẩm bẩm.

– Không phải hôm nay mình lại ngặp xui nữa chứ. Cứ hôm nào mình dự định đi viếng mộ của cô ấy là trời lại mưa. Đúng là khó hiểu…!!!
Duy đỗ xe trước cổng của nghĩa trang. Anh chàng đóng cửa xe rồi bước vào trong. Lối vào nghĩa trang được hai hàng cây xanh thẳm kéo dài che mát. Vũ không biết tên của chúng là gì. Tuổi của chúng còn nhỏ nên vẫn chưa cao lớn lắm. Nó được trồng cách đây bốn năm vì từ khi Hoa mất tuần nào Vũ cũng đến đây nên anh chàng biết rõ mọi thứ ở xung quanh nghĩa trang, từ những sự thay đổi nhỏ nhất Vũ cũng nhận ra.

Nhiều cây hoa cúc màu vàng nhỏ được trồng xung quanh mộ. Dưới đất những thảm cỏ xanh tươi được cắt tỉa gọn gàng. Màu hoa cúc vàng, màu xanh của cây lá làm xóa tan đi không khí âm u và đau buồn của những người đi viếng mộ. Ở đây có nhiều ngôi mộ cổ có từ lâu đời. Vũ không rõ chúng thuộc về ai vì nhân thân của những người này đều không có. Anh chàng vẫn thắp nhang cho họ mỗi lần Vũ đến đây.

Vũ thấy xuất hiện thêm mấy ngôi mộ màu trắng nước sơn vẫn còn mới như vậy là

có thêm mấy người mới chết được chôn cất ở đây. Vũ buồn thảm vì xung quanh anh chàng toàn mùi của sự chết chóc và phân li. Người chết đã chết rồi, họ đâu còn gì để đau buồn và tiếc thương như những người sống nữa.

Vũ ước chừng diện tích của nghĩa trang rộng và dài hơn một mẫu và có từ lâu đời rồi. Mộ bé mộ con được xây dựng theo một hàng lối xa tít tắp. Vũ phải đi mỏi chân mới đến được mộ của Hoa.

Vũ đã chồng rất nhiều hoa hồng nhung quanh mộ của Hoa. Anh chàng luôn ước nguyện một ngày nào đó khi gặp nhau ở thế giới bên kia. Vũ sẽ nói cho Hoa biết tình cảm thật của bản thân. Mộ của Hoa được xây bằng gạch men và đá hoa cương, trên bia mộ khắc tên của Hoa và một bức ảnh nhỏ. Do ở Việt nam chỉ còn bố của Hoa và Vũ là người thân nên hai người thay nhau chăm sóc, quét dọn và tu sửa mộ của Hoa. Theo thời gian mọi thứ cũng bị bào mòn đi. Vũ và bố của Hoa đã sửa và quét lại mộ của Hoa một lớp sơn mới vào tháng trước nên trông nó lúc nào cũng như mới được xây.

Vũ kinh ngạc vì có một cô gái đang đứng lặng trước mộ của Hoa. Vũ ngạc nhiên hỏi.

– Cô là ai…??

Đào giật mình quay lại. Con nhỏ cũng kinh ngạc không kém khi nhìn thấy Vũ. Đào hỏi lại Vũ bằng một câu hỏi tương tự.

– Anh là ai…??

– Tôi là bạn của cô gái chủ nhân của ngôi mộ này…??

– Thật thế sao. Em là em gái của chị Hoa…!!!

Vũ mừng rỡ hỏi.

– Em là Đào đúng không…??

Đào càng tò mò về tên tuổi và mối quan hệ của Vũ với chị gái hơn. Con nhỏ ngước đôi mắt đầy nghi ngờ hỏi Vũ.

– Tại sao anh lại biết tên em…??

– Em không nhớ anh chàng hay đến nhà em chơi và cho em kẹo đấy à…??

Đầu óc của Đào bắt đầu hoạt động mạnh. Hình bóng một anh chàng đeo kính cận dày cộp thoáng hiện ra trong óc của con nhỏ. Đào ngập ngừng nói.

– Anh… anh là anh Vũ phải không…??

– Đúng rồi…!!!

Đào ngắm Vũ cho thật kỹ. Vũ bây giờ khác với Vũ của ngày xưa quá. Anh ấy đã già hơn ngày xưa nhiều và đẹp trai hơn. Đào rơi lệ hỏi.

– Ngày chị gái em mất không ai báo cho em nên em không có cơ hội được nhìn mặt chị ấy lần cuối…!!!

– Đừng buồn em ạ. Mọi chuyện cũng đã qua cả rồi…!!!

Vũ đặt bó hoa hồng nhung trên mộ của Hoa. Anh chàng thầm thì nói.

– Hôm nay anh đến thăm em đây. Anh hy vọng là em thích bóa hoa này. Thứ bảy tuần trước anh đã định đi thăm em rồi nhưng vì trời mưa và mau tối quá nên anh không đi được…!!!

Hai anh em thắp hai nén nhang. Đào và Vũ cắm vào một chiếc bát nhang con đã đầy chân nhang được đặt chính giữa của ngôi mộ. Vũ thở dài hỏi Đào.

– Em định ở đây lâu không…??

– Em cũng không biết nữa. Khi nào em làm xong chuyện em sẽ quay về bên kia…??

– Em đã thăm bố của em chưa…?/

– Em vẫn chưa đi được vì chưa xắp sếp được thời gian. Có lẽ ngày mai em sẽ đi…!!!

– Anh bây giờ làm gì…??

– Anh mở một hệ thống siêu thị khắp thành phố nên công việc hơi bận rộn…!!!
– Anh giỏi thật…!!!

– Có gì đâu em. Bây giờ em vẫn đang đi học chứ…??

– Vâng. Em đang học năm nhất ở một trường đại học…!!!

– Em học khoa gì…??

– Kinh tế anh ạ…!!!

– Tốt rồi. Mẹ và gia đình của em vẫn khỏe mạnh chứ…??

– Vâng. Tất cả đều ổn…!!!

Trái tim của Vũ thổn thức. Anh chàng đứng lặng ngắm Đào. Con nhỏ sao trông giống Hoa đến thế. Cách đây tám năm về trước Hoa cũng mặc một áo chiếc áo có nhiều hoa tím nhạt, chiếc váy màu hồng, mái tóc cắt ngắn, làn da bánh mật. Từ làn môi, ánh mắt, sống mũi, vóc dáng đều giống Hoa y như đúc khi cô ấy 18 tuổi.

Vũ từng hứa với lòng là khi nào tìm được một cô gái giống với Hoa. Anh chàng sẽ mở thử trái tim của mình ra xem cảm giác có giống với khi yêu Hoa hay không. Vũ không ngờ là Đào lại giống như là bản sao của Hoa đến thế. Vũ hỏi.

– Em có thể đi uống nước với anh được không…??

– Dạ, được. Em cũng có một vài chuyện muốn hỏi anh về chị của em…!!!

– Nếu thế hai anh em mình đi thôi…!!!

Đào nhẹ nhàng đáp.

– Vâng…!!!

Trước khi đi Đào và Vũ còn nhìn lại ngôi mộ của Hoa thêm một lần nữa. Hai người đều có chung một niềm đau khi mất đi người thân yêu. Không khí buổi chiều làm cho mọi thứ ở đây thêm quạnh hiu, cơn mưa trút xuống bất chợt làm cho cảnh vật càng thêm thê lương. Nước mưa như những giọt nước mắt đang gột rửa đi những vết thương lòng của cả hai người. Vũ cởi chiếc áo khoác ở bên ngoài ra anh chàng dang rộng đủ che cho cả hai người. Vũ giục.

– Chúng ta chạy nhanh lên không ướt hết bây giờ…!!!

Đào vuốt mất giọt nước mưa trên mặt. Con nhỏ đáp.

– Vâng. Mình đi nhanh thôi anh…!!!

Cả hai che chung một chiếc áo khoác cùng chạy thật nhanh ra cổng của nghĩa trang. Nhìn họ lúc này rất giống một cặp tình nhân. Bó hoa hồng nhung mà Vũ để trên mộ của Hoa đang rung rinh trước gió, hình như phảng phất đâu đây có ai đó đang cười.



Căn gác nhỏ mà Vân thuê là một căn phòng rộng chưa đầy 4 mét. Trong phòng Vân không bày biện gì nhiều chỉ có một ít quần áo ở trên mắc và vài quyển sách trên một chiếc bàn con. Giấy dán tường màu xanh nhạt do con nhỏ mua ở siêu thị của Vũ đem về dán. Khung hình của gia đình được Vân treo trang trọng trên tường. Con nhỏ ngắm và lau chùi nó hàng ngày, đây là một cách làm vơi đi nỗi n

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thơ Radio: Đừng tự trói mình vào nỗi cô đơn

The love of stars (Tình yêu của những ngôi sao)

Không cẩn thận đụng phải tổng giám đốc

Truyện Bao Lâu...Em Sẽ Quên? Full

Em không chê nhà bạn trai nghèo, nhưng nghèo đến mức này thì thật choáng váng