vì phải nói dối.
– Chị thấy không tiện lắm nên không dám đến…!!!
– Em thấy có gì là không tiện đâu. Căn phòng đó lúc nào cũng chào đón chị. Chị là bạn hay người quen của anh Khoa…??
– Chị là em gái họ xa của anh ấy…!!!
– Em làm gì mà đến công ty của anh ấy sáng nay…??
– Em là nhân viên của anh ấy…!!!
Đào kinh ngạc nhìn Vân thật kỹ. Con nhỏ mỉm cười hỏi lại.
– Em đang đùa chị đúng không. Vì trông em trẻ quá, em mới có 17 tuổi thì đi làm thế nào…??
– Tuổi tác thì có gì quan trọng đâu chị. Em thấy có những người mới 15 tuổi mà đã mở được công ty đấy thôi. Như anh Duy chẳng hạn mới có 18 tuổi mà đã tốt nghiệp đại học rồi…!!!
Trái tim của Đào nhói lên. Con nhỏ quay lại chủ đề lúc nãy.
– Em có thể cho chị mối quan hệ của em và Duy được không…??
Vân chưa kịp trả lời. Tuấn Anh đã nói thay.
– Cô ấy là vợ chưa cưới của Duy…!!!
Ngay từ lần gặp đầu tiên. Vân đã không thích và không ưa Tuấn Anh rồi. Con nhỏ ghét nhất là những tên đàn ông mặc áo phông đỏ, quần bò trễ cáp và ghét nhất ánh mắt hoang dại và si mê khi nhìn người khác của hắn. Đàn ông gì mà có đôi môi mỏng và có một chiếc nốt ruồi nhạt nhỏ ở mép, đúng là kẻ ăn nói lươn lẹo.
Lối hành lang mà Vân, Đào và Tuấn Anh đang đứng là một lối đi hẹp. Nhiều người qua lại khiến cho không gian thêm chật chội. Con nhỏ không muốn làm phiền người chung quanh nên bảo.
– Em xin phép hai người. Em có chuyện cần làm…!!!
Đào vẫn đứng chết lặng khi nghe Tuấn Anh nói Vân là vợ chưa cưới của Duy. Con nhỏ bàng hoàng hết cả người. Nhìn ánh mắt âu yếm và cử chỉ gần gũi của hai người vào sáng hôm qua và sáng hôm nay. Đào hiểu ra rằng đó cũng là ánh mắt khi xưa Duy nhìn mình. Không lẽ niềm tin và hy vọng vào tình cảm của Duy đến đây là hết.
Tuấn Anh đứng chắn trước mặt của Vân. Anh ta không muốn cho Vân đi. Vân bực mình hỏi.
– Anh đang làm gì thế…??
– Muốn nói chuyện với em…!!!
– Nhưng tôi đã nói là tôi bận rồi mà…!!!
– Em bận gì…??
Vân bực mình thật sự. Sao tên này vừa mới gặp mặt đã gây sự với mình rồi. Vân chán nản nói.
– Anh muốn gì…??
– Anh cũng đã nói với em rồi. Anh muốn nói chuyện với em…!!!
– Nhưng tôi không muốn nói chuyện với anh…!!!
– Tại sao…!!!
– Tôi nhất thiết phải trả lời anh hay sao…!!!
Vân lách người qua bên trái. Con nhỏ bước đi thật nhanh. Trước khi đi Vân còn quay lại le lưỡi ra trêu Tuấn Anh nữa. Tuấn Anh đứng lặng nhìn theo. Anh ta lẩm bẩm.
– Con nhỏ này cũng thú vị đấy. Mình bắt đầu có hứng với nó rồi…!!!
Đào run run hỏi lại Tuấn Anh.
– Những điều mà anh nói lúc nãy có đúng không…??
– Anh đùa em làm gì. Con nhỏ đó đúng là vợ chưa cưới của Duy…!!!
– Em phải làm gì bây giờ hả anh. Vì hình như Duy đã thích con nhỏ đó rồi…!!!
Tuấn Anh nhếch mép lên nói.
– Căn cứ vào đâu mà em nói thế…!!!
– Em nhìn thấy Duy đưa con nhỏ đó đi làm vào sáng hôm qua và họ đi ăn với nhau vào sáng nay…!!!
– Nếu cậu ta làm thế vì bị gia đình bắt buộc thì sao…!!!
– Anh chẳng hiểu gì hết. Duy còn mỉm cười và nói chuyện vui vẻ với cô ta nữa. Anh biết Duy vốn là một con người lạnh lùng dù có bị bắt ép thì anh chàng cũng không thể diễn đạt và tự nhiên như thế được…!!!
Tuấn Anh trầm ngâm không nói gì. Trong lòng hắn một niềm vui sướng bùng lên vì nếu Duy thích Vân thật thì may cho hắn quá, hắn sẽ làm cho Duy đau khổ hệt cái cách mà hắn đã làm khi cướp Đào từ tay của Duy trước đây. Trò chơi này sẽ nhạt nhẽo nếu như Duy không có chút tình cảm nào với Vân. Lúc đó dù hắn có cướp được Vân cũng như không. Cái hắn muốn nhìn thấy là bộ dạng thảm bại và thiểu thảo của Duy khi nhìn thấy Vân trong vòng tay của hắn. Hắn muốn độc chiếm tất cả từ tài sản, công ty và bây giờ là cô vợ chưa cưới đáng yêu; xinh đẹp của Duy nữa.
– Chúng ta bàn tiếp chuyện hôm qua chứ…??
– Chuyện gì…??
– Chuyện tình cảm giữa em và Duy chứ còn chuyện gì nữa …!!!
– Em không hiểu anh sẽ giúp em bằng cách nào. Đừng nói với em là anh chiếm lấy Vân còn em giữ lấy Duy đấy nhé…!!!
– Em thật thông minh. Ngoài cách đó ra em nghĩ còn có cách khác hay sao…??
– Em không biết nhưng hình như anh không đơn giản chỉ muốn giúp em mà anh còn có một âm mưu khác đúng không…??
– Hôm qua anh đã chẳng nói với em là chuyện của anh em không cần phải biết còn gì. Em chỉ cần biết chuyện của em là được rồi…!!!
– Làm sao chúng ta có thể hợp tác với nhau khi anh không nói rõ mọi chuyện cho em biết…!!!
– Anh xin lỗi nhưng anh không thể nói cho em ngay lúc nãy được. Cứ để từ từ rồi anh nói cho em biết sau. Anh hứa sẽ không dấu diếm em bất cứ điều gì cả…!!!
– Em không tin anh. Anh đã lừa em sâu cay một lần rồi. Điều đó cũng đủ cho em một bài học khó phai…!!!
– Con người cũng có sai lầm và cần được tha thứ chứ. Không lẽ chỉ làm sai một lần là em cắt đứt quan hệ với họ à…??
– Em cũng không biết nữa. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh là em lại giận phát run…!!!
Tuấn Anh ngọt ngào nói.
– Thôi dẹp chuyện ân oán cá nhân sang một bên đi. Cái chúng ta cần bây giờ là phương án cụ thể để hành động cho thuận tiện và thành công…!!!
– Đầu óc của em bây giờ dối lắm. Em không nghĩ ra được cách nào hay cả…!!!
– Cái đó thì em khỏi lo. Anh sẽ nói cho em chi tiết cụ thể mà anh đã nghĩ ra…!!!
Đào và Tuấn Anh tìm một chỗ khuất. Tuấn Anh dạy cho Đào biết phải làm gì để có được lại Duy. Con nhỏ kinh ngạc và trợn tròn xoe mắt ra để nghe.
Vân bấm thang máy con nhỏ đi từ trên xuống, rồi từ dưới lên. Vân lang thang từ hành lang này tới hành lang khác. Chỗ nào Vân cũng thấy mới lạ và hứng thú. Con nhỏ reo lên sung sướng vì khám phá ra những thứ mà con nhỏ chưa nhìn thấy bao giờ. Trông Vân như một con bé lần đầu tiên từ trên rừng về thành phố nên trông cái gì cũng lạ và cũng mới mẻ.
Bề mặt thang máy được ốp đá hoa cương sáng bóng. Vân khẽ lấy tay sờ nhẹ vào nó. Vân đi cùng mấy vị khách người nước ngoài, con nhỏ mỉm cười chào họ. Họ cũng mỉm cười chào lại Vân. Vân hứng thú trao đổi với họ mấy câu. Họ kinh ngạc vì Vân có thể hiểu được ngôn ngữ của họ. Vân giải thích cho họ hiểu là con nhỏ chỉ là một vị khách ở đây.
Cuộc xum họp của gia đình Duy diễn ra trong không khí trầm lặng. Bà Jenny không nói một lời nào. Bà để cho mẹ chồng và bà Marlyn đối đáp vài câu. Xong đâu đấy ai có phòng người ấy về. Sau khi tắm rửa và thay quần áo xong. Bà Hồng Trà hỏi Duy.
– Vân đâu rồi hả cháu…??
Duy lễ phép nói.
– Cháu cũng không biết nữa. Cô ấy đi từ lúc nãy đến giờ mà vẫn chưa thấy về…!!!
Duy móc điện thoại trong túi quần ra. Anh chàng gọi điện cho Vân. Vân mỉm cười hỏi.
– Có chuyện gì không anh…??
– Em bây giờ đang ở đâu đấy…??
– Em đang ở trong thang máy lầu ba…!!!
– Em đi đâu mà lên đấy…??
– Em chỉ muốn thăm quan xung quanh khách sạn
– Chị thấy không tiện lắm nên không dám đến…!!!
– Em thấy có gì là không tiện đâu. Căn phòng đó lúc nào cũng chào đón chị. Chị là bạn hay người quen của anh Khoa…??
– Chị là em gái họ xa của anh ấy…!!!
– Em làm gì mà đến công ty của anh ấy sáng nay…??
– Em là nhân viên của anh ấy…!!!
Đào kinh ngạc nhìn Vân thật kỹ. Con nhỏ mỉm cười hỏi lại.
– Em đang đùa chị đúng không. Vì trông em trẻ quá, em mới có 17 tuổi thì đi làm thế nào…??
– Tuổi tác thì có gì quan trọng đâu chị. Em thấy có những người mới 15 tuổi mà đã mở được công ty đấy thôi. Như anh Duy chẳng hạn mới có 18 tuổi mà đã tốt nghiệp đại học rồi…!!!
Trái tim của Đào nhói lên. Con nhỏ quay lại chủ đề lúc nãy.
– Em có thể cho chị mối quan hệ của em và Duy được không…??
Vân chưa kịp trả lời. Tuấn Anh đã nói thay.
– Cô ấy là vợ chưa cưới của Duy…!!!
Ngay từ lần gặp đầu tiên. Vân đã không thích và không ưa Tuấn Anh rồi. Con nhỏ ghét nhất là những tên đàn ông mặc áo phông đỏ, quần bò trễ cáp và ghét nhất ánh mắt hoang dại và si mê khi nhìn người khác của hắn. Đàn ông gì mà có đôi môi mỏng và có một chiếc nốt ruồi nhạt nhỏ ở mép, đúng là kẻ ăn nói lươn lẹo.
Lối hành lang mà Vân, Đào và Tuấn Anh đang đứng là một lối đi hẹp. Nhiều người qua lại khiến cho không gian thêm chật chội. Con nhỏ không muốn làm phiền người chung quanh nên bảo.
– Em xin phép hai người. Em có chuyện cần làm…!!!
Đào vẫn đứng chết lặng khi nghe Tuấn Anh nói Vân là vợ chưa cưới của Duy. Con nhỏ bàng hoàng hết cả người. Nhìn ánh mắt âu yếm và cử chỉ gần gũi của hai người vào sáng hôm qua và sáng hôm nay. Đào hiểu ra rằng đó cũng là ánh mắt khi xưa Duy nhìn mình. Không lẽ niềm tin và hy vọng vào tình cảm của Duy đến đây là hết.
Tuấn Anh đứng chắn trước mặt của Vân. Anh ta không muốn cho Vân đi. Vân bực mình hỏi.
– Anh đang làm gì thế…??
– Muốn nói chuyện với em…!!!
– Nhưng tôi đã nói là tôi bận rồi mà…!!!
– Em bận gì…??
Vân bực mình thật sự. Sao tên này vừa mới gặp mặt đã gây sự với mình rồi. Vân chán nản nói.
– Anh muốn gì…??
– Anh cũng đã nói với em rồi. Anh muốn nói chuyện với em…!!!
– Nhưng tôi không muốn nói chuyện với anh…!!!
– Tại sao…!!!
– Tôi nhất thiết phải trả lời anh hay sao…!!!
Vân lách người qua bên trái. Con nhỏ bước đi thật nhanh. Trước khi đi Vân còn quay lại le lưỡi ra trêu Tuấn Anh nữa. Tuấn Anh đứng lặng nhìn theo. Anh ta lẩm bẩm.
– Con nhỏ này cũng thú vị đấy. Mình bắt đầu có hứng với nó rồi…!!!
Đào run run hỏi lại Tuấn Anh.
– Những điều mà anh nói lúc nãy có đúng không…??
– Anh đùa em làm gì. Con nhỏ đó đúng là vợ chưa cưới của Duy…!!!
– Em phải làm gì bây giờ hả anh. Vì hình như Duy đã thích con nhỏ đó rồi…!!!
Tuấn Anh nhếch mép lên nói.
– Căn cứ vào đâu mà em nói thế…!!!
– Em nhìn thấy Duy đưa con nhỏ đó đi làm vào sáng hôm qua và họ đi ăn với nhau vào sáng nay…!!!
– Nếu cậu ta làm thế vì bị gia đình bắt buộc thì sao…!!!
– Anh chẳng hiểu gì hết. Duy còn mỉm cười và nói chuyện vui vẻ với cô ta nữa. Anh biết Duy vốn là một con người lạnh lùng dù có bị bắt ép thì anh chàng cũng không thể diễn đạt và tự nhiên như thế được…!!!
Tuấn Anh trầm ngâm không nói gì. Trong lòng hắn một niềm vui sướng bùng lên vì nếu Duy thích Vân thật thì may cho hắn quá, hắn sẽ làm cho Duy đau khổ hệt cái cách mà hắn đã làm khi cướp Đào từ tay của Duy trước đây. Trò chơi này sẽ nhạt nhẽo nếu như Duy không có chút tình cảm nào với Vân. Lúc đó dù hắn có cướp được Vân cũng như không. Cái hắn muốn nhìn thấy là bộ dạng thảm bại và thiểu thảo của Duy khi nhìn thấy Vân trong vòng tay của hắn. Hắn muốn độc chiếm tất cả từ tài sản, công ty và bây giờ là cô vợ chưa cưới đáng yêu; xinh đẹp của Duy nữa.
– Chúng ta bàn tiếp chuyện hôm qua chứ…??
– Chuyện gì…??
– Chuyện tình cảm giữa em và Duy chứ còn chuyện gì nữa …!!!
– Em không hiểu anh sẽ giúp em bằng cách nào. Đừng nói với em là anh chiếm lấy Vân còn em giữ lấy Duy đấy nhé…!!!
– Em thật thông minh. Ngoài cách đó ra em nghĩ còn có cách khác hay sao…??
– Em không biết nhưng hình như anh không đơn giản chỉ muốn giúp em mà anh còn có một âm mưu khác đúng không…??
– Hôm qua anh đã chẳng nói với em là chuyện của anh em không cần phải biết còn gì. Em chỉ cần biết chuyện của em là được rồi…!!!
– Làm sao chúng ta có thể hợp tác với nhau khi anh không nói rõ mọi chuyện cho em biết…!!!
– Anh xin lỗi nhưng anh không thể nói cho em ngay lúc nãy được. Cứ để từ từ rồi anh nói cho em biết sau. Anh hứa sẽ không dấu diếm em bất cứ điều gì cả…!!!
– Em không tin anh. Anh đã lừa em sâu cay một lần rồi. Điều đó cũng đủ cho em một bài học khó phai…!!!
– Con người cũng có sai lầm và cần được tha thứ chứ. Không lẽ chỉ làm sai một lần là em cắt đứt quan hệ với họ à…??
– Em cũng không biết nữa. Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh là em lại giận phát run…!!!
Tuấn Anh ngọt ngào nói.
– Thôi dẹp chuyện ân oán cá nhân sang một bên đi. Cái chúng ta cần bây giờ là phương án cụ thể để hành động cho thuận tiện và thành công…!!!
– Đầu óc của em bây giờ dối lắm. Em không nghĩ ra được cách nào hay cả…!!!
– Cái đó thì em khỏi lo. Anh sẽ nói cho em chi tiết cụ thể mà anh đã nghĩ ra…!!!
Đào và Tuấn Anh tìm một chỗ khuất. Tuấn Anh dạy cho Đào biết phải làm gì để có được lại Duy. Con nhỏ kinh ngạc và trợn tròn xoe mắt ra để nghe.
Vân bấm thang máy con nhỏ đi từ trên xuống, rồi từ dưới lên. Vân lang thang từ hành lang này tới hành lang khác. Chỗ nào Vân cũng thấy mới lạ và hứng thú. Con nhỏ reo lên sung sướng vì khám phá ra những thứ mà con nhỏ chưa nhìn thấy bao giờ. Trông Vân như một con bé lần đầu tiên từ trên rừng về thành phố nên trông cái gì cũng lạ và cũng mới mẻ.
Bề mặt thang máy được ốp đá hoa cương sáng bóng. Vân khẽ lấy tay sờ nhẹ vào nó. Vân đi cùng mấy vị khách người nước ngoài, con nhỏ mỉm cười chào họ. Họ cũng mỉm cười chào lại Vân. Vân hứng thú trao đổi với họ mấy câu. Họ kinh ngạc vì Vân có thể hiểu được ngôn ngữ của họ. Vân giải thích cho họ hiểu là con nhỏ chỉ là một vị khách ở đây.
Cuộc xum họp của gia đình Duy diễn ra trong không khí trầm lặng. Bà Jenny không nói một lời nào. Bà để cho mẹ chồng và bà Marlyn đối đáp vài câu. Xong đâu đấy ai có phòng người ấy về. Sau khi tắm rửa và thay quần áo xong. Bà Hồng Trà hỏi Duy.
– Vân đâu rồi hả cháu…??
Duy lễ phép nói.
– Cháu cũng không biết nữa. Cô ấy đi từ lúc nãy đến giờ mà vẫn chưa thấy về…!!!
Duy móc điện thoại trong túi quần ra. Anh chàng gọi điện cho Vân. Vân mỉm cười hỏi.
– Có chuyện gì không anh…??
– Em bây giờ đang ở đâu đấy…??
– Em đang ở trong thang máy lầu ba…!!!
– Em đi đâu mà lên đấy…??
– Em chỉ muốn thăm quan xung quanh khách sạn