Chú và Cháu - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Chú và Cháu (xem 2530)

Chú và Cháu

a anh gọi người đến giúp thôi”.
Hải Anh nhăn mặt khi đoán được dòng suy nghĩ đó trong đầu cô. Anh lấy cái điện thoại trong túi, đi thẳng về phía cuối hành lang. Phương Vy hốt hoảng kêu lên:
– Anh làm cái gì vậy? Anh lại định làm trò điên gì nữa vậy hả?
Cô níu kịp anh khi anh đứng bên khung cửa sổ mở rộng. Giọng Hải Ah rõ từng tiếng.
– Anh sẽ quăng cái này luôn cho em thôi nghĩ vẩn vơ, toan tính chuyện tách ra khỏi anh.
Hải Anh vừa định phóng cái máy nhỏ xíu cầm ở tay đi thật thì Phương Vy quýnh quáng ôm chầm lấy anh và kêu lên rối rít:
– Đừng anh! Đừng làm vậy. Dừng lại. Em…em xin lỗi. Em chịu thua anh rồi. Em xin lỗi.
Chương 29: Bày tỏ trái tim (tt).
Hải Anh khựng lại nhìn xuống cô, gương mặt anh dần dịu lại. Phương Vy nói như muốn khóc:
– Anh điên mất rồi.
Vuốt tóc cô, anh thở nhẹ.
– Ừ, anh hóa điên thật đó, cũng vì em thôi.
Cô quệt nước mắt mếu máo nói:
– Trời ơi, anh chướng quá, nóng tính quá. Biết anh 2 năm rồi, bây giờ mới thấy anh kì khôi như vậy.
Hải Anh nâng mặt cô lên và lau phụ cô mấy giọt nước mắt viền mi, anh thầm thì:
– Anh biết mình xấu tính, nhưng anh yêu em hật lòng, nếu có em bên cạnh kềm lại, thì có thể anh sẽ bớt đi đấy.
Phương Vy bĩu môi bệu bạo nói:
– Đừng dụ khị. Chỉ từ tối đến giờ mà anh ăn hiếp em đủ thứ, hỏi làm sao mà có chuyện em sẽ kềm anh lại chứ.
Hải Anh mỉm cười:
– Vậy thì sau này anh sẽ sửa, có em thì em nói gì cũng được, anh sửa mà, không ăn hiếp, áp đặt gì em nữa, chịu không?
Thấy cô không trả lời, nhưng vẫn tin cậy tửa vào mình, anh ôm cô vào lòng dìu cô đến sofa, để cô ngồi sát bên mình. Phương Vy thở dài thua cuộc, cô nhắm mắt để mặc anh dẫn cô đi trong sự lâng lâng hạnh phúc mà chẳng có kẻ thua cuộc nào có được.
Ôm gọn cô trong vòng tay, anh thầm thì than vãn.
– Em bướng bỉnh thật, lúc nào cũng có cái tự ái cao ngất trời. Làm anh mỗi lần muốn theo cũng đau tim.
Phương Vy vẫn nhắm mắt, môi nở nụ cười hiền không đáp. Nụ cười xinh đến nỗi làm Hải Anh cúi xuống hôn nhanh lên moi cô, như sợ cô mở mắt sẽ tách ra khỏi anh nữa vậy.
Nụ hôn dài làm Phương Vy như trôi vào ngọn sóng triều ấm áp quen thuộc. Cái nụ hôn mà 2 năm trước cả hai đã khao khát tìm lấy nhau. Hình ảnh của sự ấp úng…thẹn thùng khi lần đầu cả hai chạm môi nhau…hình ảnh của sự cuốn hút khi cả mai nói dối trái tim mình…tất cả sống động hiện ra trong đầu mỗi người.
Phương Vy đón nhận nụ hôn như đoán nhận sự thật không thể chối cãi rằng cô yêu anh quá. Giờ đây, cô đã hiểu rằng cô cần anh hơn bất kỳ nỗi lo sợ mơ hồ vu vơ nào ám ảnh, cô cần anh trong cuộc đời lặng lẽ, đơn điệu này, cần sau những ngày nhớ nhung đến tê dại.
Hải Anh rời môi và chăm chú nhìn cô. Anh không dám thở mạnh khi chưa nhận được câu trả lời cho mình. Hiểu ý anh, cô cười e ấp, nước mắt viền mi trong tiếng thầm thì dành riêng mình anh nghe.
– Em yêu anh, yêu nhiều hơn em tưởng.
Hải Anh thừ người ra mấy giây. Mắt anh ngập đầy niềm sung sướng. Anh ôm siết lấy cô:
– Anh biết mà. Anh đã biết chắc như vậy khi thấy vẻ bối rối lúc gặp lại em ở C.K. Nhưng em nói ra, anh cảm thấy hạnh phúc quá. Anh yên tâm rồi.
Cô đỏ mặt ngượng ngập.
– Em cũng ước mình nói cho anh biết, nhưng không hiểu sao lại trào nước mặt khi nói ra.
Hải Anh cuối xuống, trân trọng hôn lên đôi mắt ướt của cô. Giọng anh dịu dàng.
– Những giọt nước mắt hạnh phúc đó thôi, cô bé khờ của anh.
Sao ngoài trời đêm như sa xuống đầy gian phòng, khi những nụ hôn liên miên của Hải Anh dẫn dắt cô đi loanh quanh trong miền đất bình yên. Nhưng trận mưa hôn vừa dứt, các ánh sao như vẫn còn lấp lánh vây quanh làm cô choáng ngợp đến không dám mở mắt ra, cô sợ giấc mơ tuyệt vời này tan biến mất.
Lời Hải Anh thầm thì bên tai:
– Làm vợ anh nhé, Phương Vy?
Cô giật mình mở mắt ra. Anh hồi hộp hỏi:
– Em nghe anh nói không?
Phương Vy gật đầu. Anh hỏi lại.
– Em đồng ý không? Chúng ta hãy làm lễ cưới nhé?
Cô nhìn anh đăm đăm:
– Anh nói thật à?
Hải Anh gật nhanh.
– Dĩ nhiên là thật rồi. Anh yêu em, và em cũng vậy, mình hãy kết hôn đi.
Phương Vy ngập ngừng.
– Còn Đoan Thụy, anh quyết định…nhanh vậy?!.
Hải Anh hơi khó chịu.
– Anh sẽ chia tay cô ấy. Chẳng nhanh đâu, anh yêu em lâu rồi, và vẫn mong mỏi có em bên cạnh.
Phương Vy cười ngắt lời.
– Thì bây giờ em vẫn ở bên anh đấy thôi.
Anh lắc đầu như chưa đủ.
– Vẫn biết vậy, nhưng anh không muốn có bất kì dịp nào cho những tên đàn ông khác giành lấy em trong tay anh. Anh biết mình có nhiều tính làm em khó chịu. Một ngày nào đó em chịu không được bỏ anh mà đi như 3 năm trước thì sao?
Cô phì cười:
– Trời đất! Anh không tin vào bản thân nữa sao? Vậy mà xưa nay em lại nghĩ anh là con người cao ngạo, luôn tự tin về mọi mặt.
Hải Anh cũng cười:
– Lòng tự tin ấy vẫn còn, nhưng em đâu biết những lần em lạnh lùng, ương bướng đã làm khổ anh thế nào. Anh muốn sống bên em hạnh phúc đến già chứ không phải chết trẻ vì đau tim đâu.
Phương Vy úp mặt vào ngực anh.


– Em mới phải đau tim thì có…
Cả hai chợt nhận ra thời gian trước đây làm lãng phí hết những cảm xúc của tình yêu của họ.
Hải Anh nhấc bổng Phương Vy trên tay mình, môi anh không rời cô khi đặt cô thật nhẹ nhàng lên giường. Phương Vy đẩy nhẹ anh ra, xấu hổ.
– Em…
Hải Anh vuốt nhẹ gò má ửng hồng của cô, ngọt ngào.
– Anh yêu em.
Chương 30: Ngọn sóng cao trào. Không gì hạnh phúc hơn khi Hải Anh dọn về sống chung với Phương Vy. Tình yêu của họ còn ngọt hơn cả đường mật. Ngày và đêm ở cạnh nhau, cả hai cứ quấn quýt như đôi vợ chồng mới cưới. Vậy mà đã gần 2 tháng trôi qua rồi…
7.00 AM
Phương Vy tỉnh dậy, cô dụi mắt nhìn qua bên cạnh. Người đàn ông của cô đang say giấc mộng mị, khuôn mặt mệt mỏi vì công việc vẫn không làm mất đi phong độ của Hải Anh ngày nào.
Cô mặc cái áo sơmi của anh, cố gắng làm món ốp la thật ngon như mọi ngày để đón lấy nụ cười và cái ôm ấm áp của Hải Anh từ đằng sau như lời cảm ơn cảm động nhất.
7.30 AM
Hải Anh bước từ phòng tắm ra, anh lau tóc và hít hà mùi trứng thơm phức ở trên bàn. Không quên cảm ơn Phương Vy, anh lại gần cô, đặt nụ hôn sâu vào bờ môi quyến rũ ấy.
Phương Vy cứ thấy màu hồng xuất hiện khắp nơi, ánh nắng ngọt ngào như muốn chia sẻ chút gì đó từ niềm hạnh phúc đơn điệu ấy.
Rời môi cô, anh ngồi xuống bàn, bắt đầu bữa sáng của mình.
Phương Vy ngập ngừng rồi lên tiếng.
– Từ lúc anh về đây, Đoan Thụy có…phản ứng gì không?!
Hải Anh từ tốn trả lời.
– Không, cô ấy bình tĩnh hơn anh nghĩ nhiều. Có lẽ thời gian qua, anh lạnh nhạt với cô ấy nên tình yêu cũng vì vậy mà giảm dần. Vả lại, tính cô ấy không như em, thường cam chịu nhiều hơn.
Phương Vy chưa kịp mỉm cười đã bị Hải Anh chặn lại bằng giọng căn dặn.
– Nhưng em cũng phải cẩn thận Quốc Tuấn, anh không muốn chúng ta phải chia tay chỉ vì một sự hiểu lầm vớ vẩn nào đó nữa.
Cô phì cười.
– Quốc Tuấn cũng không nguy hiểm như anh nghĩ đâu. Anh ấy hiền và sẽ biết rút lui mà, nhất là khi biết em yêu anh.
Hải Anh nhăn mặt, anh khó chịu trước vẻ vô tư của Phương Vy.
– Không được chủ quan. À, em nghỉ việc ở công ty PAAT

Từ khóa: Chú và Cháu,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bốn năm phấn hồng

Con Bé Tôi Yêu – Võ Hà Anh

Truyện LÀM DÂU – Phần 7

Luôn Có Một Chốn Bình Yên Để Trở Về Khi Mỏi Mệt: Nhà Có Bà

Tôi Muốn Gặp Lại Anh