Nữ sinh xung quanh bùnglên trận cười khinh miệt
“Tử Lôi! Tôi đã nóikhông được chạm nào cô ấy! muốn chết a!” Mông Thái Nhất hổn hển đem tôi từtrong tay Tử Lôi đoạt lại. Tôi thất tha thất thểu bị Mông Thái Nhất đẩy về phíasau
haha, hiện tại lại còngiả vờ làm người tốt. Mông Thái Nhất, nếu không phải vì anh, thì tôi làm saolại lưu lạc đến cái tình trạng này…………….
“Mông Thái Nhất, tôikhông tin anh có thể bảo vệ nó cả đời, hiện tại , mọi người trong trường họcđều đối địch với nó, nó đi đến đâu cũng không có kết cục tốt. Đây là quả báocho người vô đạo đức………………” Tử Lôi hung tợn nhìn chằm chằm tôi.
“Đúng!!! Biến đi!!!!”
“Ma Thu Thu, biếnđi!!!!”
” Ma Thu Thu mau cútkhỏi trung học Hayakawa!!!”
“Ma Thu Thu……………….”
Đám đông nữ sinh càngngày càng nhiều, tụ lại phía trước phía sau, đem tôi và Mông Thái nhất vây chặt
Ha ha, Ma Thu Thu, chotới bây giờ mày cũng không ngờ đến có một ngày mày lại trở nên nổi danh như vậyđi………………..
Trong mông lung, tôinhìn thoáng qua Việt Mỹ, tôi định kêu nàng , nhung lại không thể phát ra tiếng
Khả năng bảo vệ của MôngThái Nhất càng ngày càng trở nên yếu ớt ” Trương Khải Chấn! Tôi ở trường học,cậu lập tức gọi người lại đây! Đúng, ngay lúc này…………..”
Mông Thái Nhất vừa nóixong liến cúp máy. Đem thân thể bao bọc lấy xung quanh tôi……………
Tôi chỉ nhìn thấy nhưngkhuông mặt dữ tợn, bên tai là tiếng nói ầm ỹ cùng tiếng thở mạnh của Mông TháiNhất
Q.2 – Chương 9: Chương 09
Hình như ở đây có rấtnhiều người, có thầy, có cả người do Mông Thái Nhất gọi đến…………….
Bốn phía rốt cuộc cũngyên tĩnh trở lại…………
Sẻ con, cô đi đâuvậy……….” Tôi giật tay khỏi tay Mông Thái Nhất, chạy như bay về phía trước
Đột nhiên cảm thấy mệtmỏi quá , muốn trốn đi……………Nhưng thiên hạ to lớn này lại không có chỗ cho MaThu Thu tôi dung thân
Bãi đỗ xe…………….
Tôi biết, hiện tại , chỉcó chỗ đó là tôi có thể trốn, bởi vì nơi ấy co Kim Ánh Minh, có Linh, có nhữngkí ức tốt đẹp………………
……………………
Bãi đỗ xe trống rỗng ,không có tiếng kêu của Linh càng thêm hoang vắng , dưới chân còn sót lại một ítmẫu bánh vụn cùng thức ăn cho mèo
“Linh…………..Kim ÁnhMinh…………..” Tôi ngồi chồm hổm xuống, nước mắt cũng trào ra , rơi xuống.
Tại sao………….tại sao lạithành ra như vậy?
Không phải nói đếnHayakawa là sẽ có hạnh phúc sao? Tại sao hạnh phúc lại không chân thật? Tạisao? Tại sao…………..
Túi xách của Kim ÁnhMinh nằm lẻ loi dưới đất, cái túi xách đã từng là nhà của Linh, khiến cho tôi nắmbắt được một ít kí ức………………..
“Đây là đang nói cảm ơn.Nè, ôm nó………….Như vậy, ừ, như vậy…………..”
“Linh!”
“Ách?”
“Nghĩa là lông vũ”
“Nó ………..nó saolại………….sao lại ở…………”
“Tan học nhìn thấy”
……………..
“Phát run…………….”
“Nó nó ……………cần………….ổ”
“Ổ?”
“Bỏ nó vào đi”
“Đồ ăn?”
“Ừ,ngưu ngưu…………….sữa,diện diện………….bánh bao……………”
“Cũng vậy?”
“Ừ”
………………………….
Tôi gạt đi nước mắt củamình, phủi chiếc túi xách vướng đầy bụi, Linh mất, Kim Ánh Minh mất, chỉ còn cónó là ở cùng tôi……………
Đây là cái gì? Tôi nhặttờ giấy từ trong túi rơi ra, mở ra nhìn nhìn. Nước mắt vừa mới ngừng lại tiếptục trào ra
“Nói cho tôibiết…………….hắn thật sự có nói cho tôi biết……………” Một mình ở bãi đỗ xe vừa khócvừa cười, tâm lại đau đến không thể nào chịu được, đau đến mức tôi không cònsức để cầm lấy tờ giấy kia………………..tim tôi như lảo đảo rơi xuống
Bên trong là bức tranhLinh lười biếng lau mặt, tựa như mặt nó với tôi trăm phân giống nhau
Phía dưới bức tranh cònđể lại vài dòng ngắn
Thực xin lỗi, Linh tôitặng người. Đừng buồn, hi vọng cô có thể nhận nó
Ming
Tôi lần đầu tiên khóclớn như vậy, không phải vì tôi, không phải vì Linh, mà là vì Kim Ánh Minh
Tại sao tôi không tintưởng hắn, tại sao không hề đến bãi đỗ xe, tôi còn ngang nhiên làm hại hắnkhông còn cách nào đến trường học……….
Không, tôi nhất địnhphải nói chuyện với Kim ÁNh Minh, tôi không có bội ước với hắn, mặc kệ là hắntin hay không tin, tôi cũng phải nói cho hắn, tôi không có làm!!
Tôi nhất định phải chờhắn trở về……………
Sau khi tôi hạ quyết tâmkiên trì đến cùng, một ngày mới lại đến
Kim Ánh minh vẫn khôngxuất hiện, Mông Thái Nhất luôn ở cạnh bên cạnh tôi, một bước cũng không dámrời. Hắn cẩn thận như vậy thật khiến cho tôi khổ sở………………….
Vào tiết bốn giờ thểdục, đột nhiên trời nổi cơn mưa to. Ở sân vận động, sau khi giảng xong bài lý thuyếtthể dục, thầy thể dục phát động mọi người cùng nhau chơi trò “Tiểu ong mật” :hai người một tổ, một bên niệm khẩu quyết, một bên ra búa, kéo bao, người thuaphải bị đánh tay
Mông Thái Nhất kinhhoảng bị một đám nam sinh kéo đi chơi,thật đúng là một tên dễ dàng thỏa mãn.Tôi lại bị rơi vào hoàn cảnh cô lập hoàn toàn, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở mộtbên nhìn
“Ma Thu Thu, tôi với cậumột tổ đi!” Ấn Tuyết, tổ trưởng tổ tôi đi đến trước mặt
Tôi lắp bắp kinh hãi,ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của nàng, có chút sợ hãi, nhưng vẫn đáp ứng
“Một con ong mật nhỏ,bay đi tìm hoa nha, ong ong!”
Ấn Tuyết ra bao, tôi rakéo. Tôi thắng
Ấn Tuyết xòe bàn tay ra,tôi nhẹ nhàng đánh khẽ một cái
“Ong ong!”
Ấn Tuyết ra kéo, tôi rabúa. Tôi lại thắng
Ấn Tuyết vẫn vươn thẳngtay ra, tôi cũng nhẹ nhàng đánh khẽ một cái
Tâm tình tôi bắt đầu cảmthấy thoải mái………….
Lần thứ ba, tôi thua.
Tôi ngượng ngùng xòe bàntay ra………….
“Chát!” Một cái âm thanhthanh thúy vang lên làm cho bạn học trong lớp đều im lặng, hướng về phía chúngtôi mà nhìn
Tôi ngây người, Ấn Tuyếtkhông dựa theo quy tắc trò chơi mà đánh vào lòng bàn tay, ngược lại còn hunghăng hướng lên mặt tôi giáng cho một cái tát! Tôi ôm khuôn mặt nóng bừng bừng,ngơ ngác nhìn về phía nàng
“Sao vậy? Không phục?Không chịu thua!?” Ấn Tuyết nâng cằm lên nhìn tôi, lạnh lùng nói
“Tại……..tại sao!”
“Có dám chơi nữa haykhông a!” Ấn Tuyết khiêu khích
Tại sao? Tại sa? Khôngphải tôi a! Mặt của tôi nóng bừng bừng, không rõ đến tột cùng là do cái tát kiahay chính là lửa giận của chính mình. Đầu óc của tôi có lẽ đã bắt đầu mơ hồ,tôi kéo Mông Thái Nhất đang vùng lên lại, đáp ứng chơi tiếp
“Một con ong mật nhỏ,bay đi tìm hoa nha, ong ong!” Ấn Tuyết lại niệm khẩu quyết. Sau chuyện này, tôiso với lúc nãy đã tỉnh táo hơn nhiều, còn lo lắng cái gì nữa
Kết quả, tôi thắng. ẤnTuyết xòe bàn tay ra, tôi run run giơ tay lên, tôi thực hận không thể dùng mườiphần khí lực như nàng vừa rồi đánh xuống!!!Cuối cùng, chỉ có thể vỗ thật nhẹlên tay nàng (Rin: Sẻ con hiền quá Y-Y!! Gặp ta, ta tát cho sái cả hàm….ha …ha….)
“Ong ong!”
Tôi thua
“Chát!” Mặt của tôi inlại một cái bạt tai, Cái bạt tai này vừa vặn lại đánh vào chỗ vừa mới bị đánh,tôi đau đến nước mắt cũng chảy ra
“Chơi tiếp!” Ấn Tuyếtlớn tiếng ra lệnh nói
Kết quả, tôi lại thua.Tiếp theo, lại