Hồ Lê Nhi nghe Hồ Đào Nhi nói như vậy trên mặt có vài phần cười khổ, tình huống này của chị căn bản không giống với chỗ chị Hai, chị Hai làm như vậy là bởi vì có nắm chắc, nhà họ Triệu cũng chỉ có hai cháu trai như vậy, người làm bà nội không xa nổi một ngày. Nhưng bà mẹ chồng kế kia của chị còn ước gì đứa nhỏ nhà bọn họ đều mang họ Hồ ý chứ. Cho dù chị làm đến long trời lở đất thì có thể thế nào, còn không bằng thương lượng thật tốt với Chấn Lương đâu.
Ngô Hồng Nhi thấy ba mẹ con trò chuyện vui vẻ, Hồ Lê Nhi cũng đích thực không có chuyện gì, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, hôm nay nhà mẹ đẻ cô còn có việc nữa đấy. “Mẹ, nếu không có việc gì, hôm nay con trở về nhà mẹ đẻ ạ.” Ngô Hồng Nhi hôm nay về nhà mẹ đẻ là đã nói trước với Lý Quế Lan. Hôm nay cháu gái nhỏ của cô đầy tháng. Ở nông thôn chỉ có đứa con đầu trong nhà mới làm tiệc đầy tháng, nhà chị dâu Hai cô đây cũng là đứa thứ hai, tiệc đầy tháng đương nhiên không có làm. Chỉ là định vào ngày đứa nhỏ đầy tháng cả nhà ăn chung một bữa cơm. Khoảng thời gian trước mọi người đều vội vàng chuyện phân đất, Ngô Hồng Nhi chỉ đi thăm một chút vào ngày thứ năm đứa nhỏ ra đời. Lần này nếu không trở về nữa chỉ sợ khó coi. Dù sao đứa nhỏ chỉ có một người cô là cô.
“Không có việc gì con mau đi đi, thay mẹ gửi lời thăm hỏi tới mẹ con. Mặc cho Đản Đản dày một chút, đúng rồi, hãy mặc bộ quần áo len con đan đi. Xuân ô thu đống[1'>, chớ để gió mát buổi sáng làm lạnh đứa nhỏ.” Lý Quế Lan cũng biết nhà mẹ đẻ của con dâu có việc, vốn Ngô Hồng Nhi đã nói với bà không trở về rồi, nhưng bị Lý Quế Lan từ chối. Lê Nhi cũng không có chuyện lớn gì, chỉ tới ở nhà mẹ đẻ như bình thường, sao có thể không cho con dâu về nhà mẹ đẻ đây. Chẳng lẽ chỉ có việc nhà mình là việc của nhà người ta đều không phải hay sao?
[1'>Xuân ô thu đống: một câu thành ngữ, ý chỉ mùa xuân không cần cởi áo rét vội, mùa thu không cần mặc áo rét sớm.
Tác giả có lời muốn nói: có chút Tạp Văn, chương này viết thật khó khăn. . .
— —— —
Chú thích thêm:
Đơn vị tiền tệ Trung Quốc: Nhân dân tệ, viết tắt RMB, CYN, biểu tượng ¥
Đơn vị điểm:
– Đồng( tiền giấy): sử dụng hàng ngày: 元- Hán Việt: nguyên; phồn thể: 圓-viên; giản thể: 圆-viên; phát âm: yuan.
– Hào (tiền xu): (角, jiao, giác) hoặc (毛, máo, mao)
– Xu (tiền xu): (分, fen, phân)
1 đồng = 10 hào = 100 xu
Chương 45: Hàng Ngày
Nhà họ Ngô tuy nói không làm tiệc đầy tháng cho đứa nhỏ, nhưng hôm nay cũng rất náo nhiệt. Người nhà mẹ đẻ của Cao Quý Miên, cả đại gia đình nhà họ Ngô, lại thêm một đám trẻ con chạy tới chạy lui chơi đùa, tràn đầy cả sân.
Một nhà ba người Ngô Hồng Nhi vừa đến đây, Thôi Vinh Mai đã tiến lên đón, kéo tay Ngô Hồng Nhi nói: “Đến rồi? Còn tưởng rằng hôm nay hai con không đến được đấy.” Ở nông thôn căn bản không có khả năng có bí mật, cho dù là ăn thịt ăn rau cũng có thể truyền khắp thôn ấy chứ, huống chi chuyện đó của nhà chồng Hồ Lê Nhi gây ra.
Thôi Vinh Mai cũng nghe được phong thanh, còn nghĩ đứa con gái và con rể này nhất định không qua được, không nghĩ tới hai người tuy rằng đến muộn nhưng mà lại cũng đã tới rồi.
“Sự việc đã giải quyết hòm hòm rồi, ở nhà cũng không có việc gì lớn nên mẹ chồng bảo chúng con về trước.” Trước mặt nhiều người như vậy Ngô Hồng Nhi cũng không nói tỉ mỉ với Thôi Vinh Mai, dùng một câu ậm ờ cho qua chuyện.
Thôi Vinh Mai cũng biết đây không phải là lúc nói chuyện, thấy Đản Đản xoay xoay cái cổ nhỏ không ngừng nhìn ngó xung quanh, bà bèn cười nhận lấy cháu ngoại nói: “Ôi chao ôi, con xem Đản Đản của chúng ta chẳng sợ người lạ tí nào.” Trẻ con hơn sáu tháng bất kể làm động tác gì đều đáng yêu ghê gớm. Hơn nữa đứa nhỏ da trắng giống Ngô Hồng Nhi, mặc một bộ quần áo len đan màu xanh nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn béo ú có vẻ cực kỳ đáng yêu.
Người xung quanh cũng khen đứa nhỏ này xinh đẹp không ngừng, lấy các loại ưu điểm của cha mẹ nói. Cho nên Hồ Quốc Đống nghe được cũng cảm thấy vinh hạnh, có điều từ trước tới giờ hắn là người chịu khó, bèn nói với Thôi Vinh Mai: “Mẹ, nếu không thì con đi nấu vài món nhé.” Hồ Quốc Đống học bảy tám phần tay nghề của Hồ Lão Đồ, làm đồ ăn rất không tệ.
Đàn ông nhà họ Ngô đều là người ngồi ghế dài không biết giúp đỡ, bởi vậy đối với Hồ Quốc Đống thật là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, “Không cần, cha con bọn họ đều ở trong nhà hàn huyên đó, con cũng đi qua đi. Nấu nướng gì đó có chị dâu con cùng hai người thím và bác gái là được.”
Đẩy Hồ Quốc Đống vào nhà, Thôi Vinh Mai không nhịn được khoe khoang với người bên cạnh: “Đứa nhỏ này chính là quá chịu khó, mỗi lần tới đây cho dù trong nhà không có việc cũng phải tự mình nghĩ ra chút việc để làm.”
“Đúng đó, đúng đó. Vừa nhìn là biết đứa nhỏ chịu khó.” Người bên cạnh phụ họa Thôi Vinh Mai nói.
Ngô Hồng Nhi thấy mẹ cô lại bắt đầu khoe khoang con rể, bèn nói: “Mẹ, con vào nhà thăm chị dâu Hai con một chút.”
“Ừ, con đi đi.” Thôi Vinh Mai khoát tay nói với con gái.
Ở nông thôn rất ít người có thể ở cữ được đầy tháng, Cao Quý Miên cũng không ngoại lệ. Thời điểm chị sinh con đúng lúc trong thôn phân đất, đừng nói một mình Thôi Vinh Mai nhấp nhửng, dù là Cao Quý Miên đang trong tháng cũng không yên được. Không có cách nào, ở trong phòng căn bản không ngồi yên được. Chỉ cần là người nông thôn thì không có người không nhớ thương đất nhà mình. Bởi vậy vỏn vẹn không đến hai mươi ngày, Cao Quý Miên đã ra khỏi phòng. Cũng may thể cốt chị vốn khỏe mạnh, hơn nữa mọi người cũng đều cố kỵ tình trạng sức khỏe của chị. Cho nên sắc mặt Cao Quý Miên lúc này coi như không tệ.
Thấy Ngô Hồng Nhi bế con tiến vào, Cao Quý Miên cười nói: “Hồng Nhi tới rồi?” Ngô Hồng Nhi cũng vội vàng chào hỏi Cao Quý Miên và người trong phòng.
Ngồi trong phòng Cao Quý Miên là mấy người nhà mẹ đẻ chị, hai chị dâu và một cô em gái của chị, mẹ Cao Quý Miên ở bên ngoài tán gẫu với Thôi Vinh Mai không ở trong phòng. Lúc Ngô Hồng Nhi chưa lấy chồng tình cảm với Cao Quý Miên cũng không tệ, nhìn thấy cô tới cũng hết sức vui mừng.
“Đến đây, tới xem một chút Đại Nha của chúng ta, bọn họ đều nói đứa nhỏ này trông rất giống cô.” Cao Quý Miên cười nói.
“Đó là đương nhiên, đây là cháu gái của em mà.” Ngô Hồng Nhi vẫn là lúc đứa nhỏ vừa ra đời gặp một lần, khi đó đứa nhỏ ngay cả mắt còn chưa mở, cả người đều nhiều nếp nhăn giống như con khỉ nhỏ, căn bản không có khả năng nhìn ra được giống ai. Hôm nay nghe Cao Quý Miên vừa nói cô cũng nổi lên hứng thú. Cô bế con trai đi về phía cháu gái nhìn một chút, con bé đang ngủ say, tuy rằng nhắm mắt nhưng mặt mày đúng là có bóng dáng của Ngô Hồng Nhi.
Mặc dù mọi người đều nói Hồ Kiệt giống Ngô Hồng Nhi, nhưng trên thực tế đứa nhỏ này lại là mười phần bộ dáng của người nhà họ Hồ, mày rậm mắt to mũi cao thẳng, ngay cả chiều cao của cu cậ