Hồ Quốc Đống hiện đang say rồi, đâu có quan tâm Ngô Hồng Nhi nói cái gì, tóm lại cứ ôm không buông tay. Lúc Ngô Hồng Nhi lôi cánh tay của hắn từ trên cổ xuống, quả thực ra mồ hôi đầy đầu. Đang muốn mắng hắn vài câu, người ta sớm đã ngủ tít mít rồi.
Ngô Hồng Nhi lấy rượu trắng cùng vải sạch hung hăng xoa xoa mấy vết trên mặt Hồ Quốc Đống, thấy Hồ Quốc Đống co rúm lại một cái không có ý thức, lúc này mới thả nhẹ tay như hả hận.
Hiện tại trên mặt Hồ Quốc Đống đã khá hơn nhiều, bởi vì nguyên nhân thời gian đã qua rất lâu, những chỗ phồng lên vừa rồi đã xẹp xuống, lưu lại mấy vảy máu nho nhỏ.
Lao lực hầu hạ Hồ Quốc Đống xong, lại đổ nước bẩn xong, Ngô Hồng Nhi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Một ngày này cũng là rất mệt người. Chẳng qua vừa vào phòng nhìn thấy cảnh tượng trên giường gạch lại có vài phần dở khóc dở cười. Vừa rồi sợ không chú ý một cái con ngã từ trên giường gạch xuống đất, Ngô Hồng Nhi bèn nhét bé yêu Hồ Kiệt vào bên chân Hồ Quốc Đống, có chân to dài của Hồ Quốc Đống chặn còn an toàn hơn rào chắn. Nhưng hiển nhiên bé yêu không biết cái thứ chắn đường này là cái gì, đang ôm chân to của cha cu cậu gặm đây.
“Có thối hay không, con còn gặm chân cha con.” Bế con lên lại dùng khăn lông sạch sẽ lau miệng cho con, Ngô Hồng Nhi cười nói. Trẻ con đều là đụng phải cái gì là cho luôn vào trong miệng, nhưng hiển nhiên gặm chân thối của Hồ Quốc Đống thật đúng là không nằm trong phạm vi tiếp nhận của Ngô Hồng Nhi. Ngô Hồng Nhi không khỏi có chút may mắn, may mắn vừa rồi cô đã rửa chân cho Hồ Quốc Đống, bằng không càng không chịu được rồi.
Bé yêu Hồ Kiệt cũng không biết vừa rồi cu cậu đã làm chuyện mất mặt gì, thấy mẹ nó bế nó lên nó còn vui vẻ cười ‘khanh khách’ “Mẹ vẫn cứ chẳng quan tâm con hiện tại có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ rồi chứ.”
Một nhà ba người vui vẻ ấm áp, trong phòng bên kia Lý Quế Lan đang lôi kéo Hồ Lê Nhi nói chuyện, Hồ Lão Đồ cũng đã uống say, ngả xuống là ngủ luôn. Lý Quế Lan đắp chăn cho ông rồi đi ra phòng con gái. Hai đứa Đại Nữu và Nhị Đản cũng đã ngủ từ lâu rồi, chỉ có Hồ Lê Nhi còn thức, thấy Lý Quế Lan tiến vào, Hồ Lê Nhi chẳng hề kỳ quái hiển nhiên là biết mẹ chị nhất định sẽ tới đây.
Lý Quế Lan vừa đi vào là quở trách Hồ Lê Nhi: “Con nói xem con con bé đáng chết này mang thai còn giấu trong nhà, lần này nếu không phải xảy ra chuyện lớn như vậy con còn định giấu suốt có phải hay không.” Có điều cố kỵ hai đứa cháu ngoại đang ngủ, Lý Quế Lan là thấp giọng nói.
“Mẹ, không có chuyện gì, con đây đã là thai thứ ba có thể có chuyện gì. Đản Đản mới hơn nửa tuổi, Hồng Nhi cũng còn trẻ, mẹ đâu có rảnh tay.” Hồ Lê Nhi nói.
“Không có chuyện gì có thể suýt nữa thì làm mất con?” Lý Quế Lan vừa nghe Hồ Lê Nhi nói như vậy bèn nói.”Lần này Chấn Lương không làm rõ chút chuyện rối bòng bong trong nhà kia thì con cũng đừng đi về, cứ ở đây dưỡng tử tế.” Miếng thịt từ trên người rơi xuống, biết con gái bị ấm ức, cũng không có một người mẹ nào có thể nhịn.
“Đừng, ngài xem chuyện trong nhà cũng giải quyết tầm tầm rồi, con ở nhà vài ngày rồi về. Ở lâu con không yên tâm trong nhà, Hồng Nhi phỏng chừng cũng có ý kiến.” Hồ Lê Nhi nói.
“Chấn Lương là người đã lớn như vậy rồi còn có thể đói bụng được nó sao? Chỗ vợ Quốc Đống con cũng đừng lo lắng, bây giờ trong nhà vẫn là mẹ quản lý đó, lại nói Hồng Nhi cũng không phải người tính toán chi ly như vậy.” Lý Quế Lan nói.
“Mẹ, ngài còn xem con như bùn nặn mà. Con chỉ là ngày đó bị động thai một chút, dưỡng hai ngày là được rồi. Trong nhà con vừa trồng không ít rau, ở đây suốt con cũng không yên lòng.” Hồ Lê Nhi cũng là người có mệnh lao tâm khổ trí, muốn để cho chị nghỉ ngơi cũng không nghỉ ngơi nổi.
“Aiz, con chính là mệnh vất vả. Con xem Hạnh Nhi cả ngày chẳng bận tâm cái gì trôi qua thoải mái bao nhiêu.” Có cô con gái này Lý Quế Lan cũng không biết nói cái gì.”Con cầm lấy tiền này, về sau ăn nhiều chút đồ tốt, mang thai cũng không thể cả ngày ăn dưa muối. Con xem Đản Đản bây giờ lớn được tốt bao nhiêu.” Lý Quế Lan đưa cho Hồ Lê Nhi ba mươi đồng tiền nói.
“Không cần thật sự không cần, mẹ mùa đông năm ngoái chúng con chỉ ủ giá đỗ bán giá đỗ cũng kiếm được không ít, còn trả sạch hết nợ nần rồi. Chờ rau trong vườn thu hoạch, chúng con có thể tích cóp được ít tiền rồi. Cha con muốn nuôi lợn chính là lúc dùng tiền, ngài giữ đi.” Không có nợ nhẹ cả người, nói tới cái này hai mắt Hồ Lê Nhi cũng tỏa sáng.
“Được rồi bảo con cầm thì cứ cầm, đây là cho cháu ngoại mẹ chứ không phải cho con. Mẹ đi đây con cũng mau nghỉ ngơi đi.” Nhét tiền vào trong tay Hồ Lê Nhi, Lý Quế Lan vội vàng đứng dậy đi luôn. Dù sao Hồ Lê Nhi cũng không phải ngày mai sẽ đi ngay, sau này có khối thời gian nói chuyện.
Thấy mẹ mình sợ mình trả lại tiền cho bà nên đi thật nhanh, Hồ Lê Nhi nhìn tiền trong tay thở dài.
Chương 44: Bán Giá Đỗ
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trong sân nhỏ nhà họ Hồ, mí mắt Ngô Hồng Nhi giật giật, ngày hôm qua ngủ hơi muộn, nhưng Ngô Hồng Nhi đã có thói quen dậy sớm nên đến giờ vẫn là thức dậy.
Đản Đản cũng đã thức dậy, chẳng qua cu cậu không làm ầm ĩ đang ôm chân mình tự tiêu khiển đấy, còn thỉnh thoảng cười ha hả hai tiếng. Bạn nhỏ Hồ Kiệt sinh ra chính là cục cưng của ông nội bà nội, mới bắt đầu tính tình của cu cậu rất lớn, động một tí là tiếng khóc rung trời. Khi đó Ngô Hồng Nhi còn vô cùng lo lắng. Nhưng lớn hơn tính tình của cu cậu trái lại đã tốt lên rất nhiều, mặc dù còn nhỏ tuổi đã hiện rõ tính tình nghịch ngợm của cu cậu, nhưng chỉ cần đảm bảo cho cái mông nhỏ của cu cậu mát mẻ sạch sẽ, bụng nhỏ không đói bụng, tự cu cậu có thể chơi rất high. Tuy rằng sẽ không sợ nhưng mình lại thường xuyên lăn qua lăn lại. Lúc trước khi cu cậu mới học được lật người, phỏng chừng chính mình cũng là ngạc nhiên, người khác không động đến cu cậu, tự mình lại quay cuồng cả nửa buổi chiều.
Hồ Quốc Đống còn đang ngủ, vảy máu trên mặt đã đọng lại, nhìn vấn đề không lớn, chỉ cần dưỡng tử tế vài ngày đến cả sẹo cũng sẽ không để lại. Thật ra cho dù có sẹo cũng không có gì, đàn ông nông thôn đã kết hôn mặt còn không quan trọng bằng một đôi tay. Đàn ông ấy à trước tiên bị người chú ý là hắn có sức lực hay không, có thể kiếm tiền hay không, chẳng ai sẽ để ý trên mặt hắn có phải có vết sẹo nhỏ hay không.
Thấy Hồ Quốc Đống thản nhiên ngủ rất say, Ngô Hồng Nhi nghĩ tới bộ dáng uống say lại bắt đầu chà chà vô lại của người này đêm qua, không nhịn được nhéo mũi Hồ Quốc Đống.
“Anh biết ngay em muốn làm chuyện xấu.” Hồ Quốc Đống chợt mở mắt ra, cầm lấy tay Ngô Hồng Nhi nói.
“Được đó, anh vậy mà lại giả bộ ngủ.” Ngô Hồng Nhi ăn cắp còn la làng, từ trên giường gạch tay chân lưu loát nhảy lên. Đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, nếu để cho Hồ Quốc Đống bắt được thì sẽ không dễ thoát thân rồi. Hôm nay Hồ Lê Nhi ở đây, Ngô Hồng Nhi cũng không muốn đùa vui ồn ào với hắn ở đây mất mặt trước chị chồng.
Thấy vợ chạy rồi, Hồ Quốc Đống đưa tay ôm lấy con trai mập giống như con rùa nhỏ đang nằm