– Cháu chào bác.- Anh tiến lại.- Cháu đến tìm cô Hoàng Dương.
– Tụi nhỏ lên đồi rồi, anh vô chơi để tui kêu người đi kêu tụi nó về.
– Cảm ơn bác.
– Mời anh lại đằng kia ngồi. Tôi sẽ kêu người pha trà.
Người đàn ông chỉ ra một chiếc bàn kê dưới gốc mai, cất tiếng gọi:
– Má nó ơi, pha giúp tôi bình trà Bảo Ngọc Trân Châu nghen.
Rồi quay vào nhìn anh, ông ta niềm nở :
– Mời anh ngồi.
– Phú ơi…- Ông ta lớn giọng gọi.
– Dạ ông gọi con.- Một thằng bé đen nhẻm từ đâu chạy đến.
– Ra đầm sen gọi chú Giang, cô Dương về đây, có khách đến chơi.
Thằng bé vâng dạ rồi chạy đi ngay.
– Anh cũng biết đường vào đây à?
– Cháu cũng hỏi nhiều người lắm ạ.- Long cười.
Nhìn anh cười, ông quay đi, nhìn về phía cửa nhà, nhưng thỉnh thoảng ông ta lại lén nhìn anh làm Long thấy hơi bực.
Từ thềm nhà, một phụ nữ xuất hiện, trên tay là một khay trà. Đặt khay trà xuống bàn, bà mỉm cười chào anh rồi lại đi vào.
Người đàn ông tráng hai chiếc chén nhỏ bằng nước trà trong bình rồi rót nước chè ra. Nước trà xanh bốc khói nghi ngút. Đưa chén trà về phía anh, ông ta mời :
– Mời anh dùng thử món chè gia bảo của gia đình tôi.
Long đưa chén trà lên miệng nhấp thử. Cũng may dì Lan trước đây là người rất thích uống và sưu tầm các loại chè ngon và quý nên từ nhỏ anh đã có chút hiểu biết về loại đồ uống thanh nhã này.
– Anh thấy thế nào?
– Có vị đắng của trà, hương thơm của sen, ngọt nơi đầu lưỡi, nhưng nhất định không phải là chè sen.
– Anh cũng giỏi đấy chứ. Người trẻ bây giờ ít người có hứng với thứ này lắm.
– Đó là do trước đây có người đã dạy cho cháu thôi ạ. Vậy mùi vị trong tách trà này có gì vậy bác?
– Đây là trà Bảo Ngọc Trân Châu, được sản xuất từ lá chè Trân Châu.
– Chè Trân Châu?
– Là một giống chè quý ở vùng này. Chè phải được pha với nước sương trên lá sen buổi sáng. Đặc biệt nhất là đọt chè non được hái từ cây chè Trân Châu phải hái vào đêm rằm, và phải là đọt chè của cây non chưa phân nhánh.
– Nghĩa là phải hái khi cây còn non ạ?
– Đúng vậy. Sau đó sao lên. Sao chè cũng là một công đoạn khó đấy. Phải sao ở một nhiệt độ nhất định, trong một thời gian chính xác. Mấy đồi chè quanh đây đều trồng giống chè Trân Châu, nhưng loại chè này mỗi năm chúng tôi chỉ sản xuất đúng 50 hộp.
Long gật gù nghe người đàn ông giải thích. Anh ngạc nhiên là ông ta lại dùng loại chè quý hiếm như thế để tiếp đón một người khách không quen biết như anh. Nhất định anh phải hỏi mua về một hộp để đặt lên bàn thờ dì Lan.
Q.3 – Chương 5
Khi vị ngọt và đắng của chén trà quý còn chưa kịp tan nơi đầu lưỡi, Long đã nghe người đàn ông nói :
– Tụi nhỏ về kia rồi.
Long chưa kịp quay đầu lại đã nghe một giọng nói thân quen, bao năm rồi mà anh dường như không thể quên được âm sắc trong trẻo của giọng nói ấy:
– Ba, có ai tìm con thế ạ?
Long quay đầu lại nhìn, tay anh buông rơi cả chén trà. Trước mặt anh, một Thảo Nhi bằng xương bằng thịt cũng đang chết sững. Cô có hơi thay đổi, ánh mắt buồn hơn, gương mặt già dặn hơn. Cô có vẻ đẹp của một thiếu phụ hơn là một thiếu nữ. Anh muốn lao ngay đến mà ôm lấy cô, mà mắng mỏ, mà xin cô tha thứ, nhưng chân anh như chôn tại chỗ vì ngay cạnh cô, Giang đang kiệu bé Bin trên vai, cả ba đều có vẻ vui và hạnh phúc trước khi trông thấy anh.
Giang thì ngạc nhiên khi nhận ra anh. Chỉ có bé Bin là hớn hở gọi:
– Ba…
Thảo Nhi hốt hoảng quay sang nói với Giang:
– Anh đưa con vào tắm cho nó giúp em đi.
– Ừ…- Giang liếc nhìn anh rồi nói với thằng nhỏ- Ba con mình đi tắm nhé!
– Không… mẹ… mẹ- Thằng bé với tay về phía cô nhưng cô không đáp lại nó nữa.
Cô tiến lại phía bàn, nói bằng giọng lễ phép:
– Thưa ba, đây là bạn con, mới từ Hà Nội vô chơi.
– Quý hóa quá! Vậy hai con nói chuyện đi nha. Ba vào kêu má con nấu thêm cơm.
Người đàn ông đứng dậy và rút lui. Thảo Nhi nhìn anh, nhưng ánh mắt tuyệt nhiên không còn thiết tha như ngày trước.
– Em đã có gia đình rồi sao?- Long hỏi gần như nghẹn lại.
– Vâng.- Cô bình thản ngồi xuống ghế, khẽ đáp lại.
– Và còn có con nữa.- Anh cảm thấy bị tổn thương, người anh yêu ở ngay trước mắt mà sao lại xa vời quá!
– Đó là con trai em.
– Anh đã không nhận ra.
– Tại sao anh lại biết em ở đây ?
– Chuyện đó giờ chẳng còn quan trọng. Quan trọng là anh đã tìm ra em… Em sống tốt chứ?
– Anh có thể thấy mà.- Cô quay đi, tránh không nhìn vào mắt anh.
– Ừ, có lẽ rất tốt.
– Còn anh thế nào? Hai người đã có cháu chưa?
– À… ừm… bọn anh… vẫn chưa…
– Khi có con cái rồi, người ta sẽ thấy có trách nhiệm hơn với gia đình
– Diễm Phương đâu rồi?
– Chị ấy đi giao hàng rồi.
– Vậy à?
Long nghe tiếng tim tan vỡ ra từng mảnh khi hai người cứ tiếp tục cố nói chuyện bằng những câu rời rạc. Anh không hề trông mong điều này khi gặp lại cô. Cuối cùng, anh đứng dậy vì hình như anh không thể chịu đựng lâu hơn được nữa.
– Xin lỗi vì không ở lại cùng gia đình em được. Anh phải về đây, ở thành phố còn rất nhiều việc.
– Bây giờ anh làm gì?
– Kinh doanh…- Long nhún vai và đi về phía chiếc xe màu trắng.
– Chiếc xe này… anh mới mua à?
– Không… nó là của anh gần chục năm nay rồi.- Long lắc đầu- Tên nó là Windy. Có lẽ đây là bí mật cuối cùng mà anh chưa kịp nói với em đấy.
Định mở cửa xe, nhưng như nhớ ra, anh thò tay vào túi, lấy ra sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn, đặt nó vào tay cô.
– Anh đưa lại cho em thứ này.
– Em nên trả lại anh mới đúng, nó là của anh mà.
– Anh tặng lại cho con trai em. Hy vọng nó sẽ bảo vệ đứa bé như nó từng bảo vệ anh.
Không nhìn cô thêm một lần nào nữa, anh cho xe chạy thẳng về phía trước. Thảo Nhi lảo đảo lùi lại và ngồi phịch xuống ghế. Rồi cô bưng mặt khóc. Phải cố gắng lắm cô mới tỏ ra lạnh lùng được với anh, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức. Liệu cô còn có thể gắng gượng được đến chừng nào.
*
Tùng nhìn quanh và cuối cùng cũng thấy Long ngồi ngật ngưỡng trên một ghế cao nơi quầy bar. Hình như Long đã say lắm. Tùng tiến lại phía bạn mình. Đã một tháng nay từ khi Long trở về Hà Nội. Long lao vào làm việc như điên, tối lại tìm đến rượu. Ngày nào Trung cũng đưa anh về trong tình trạng không còn tỉnh táo nữa, để rồi ngày hôm sau lại y như thế. Long có vẻ như đã gặp được Thảo Nhi, nhưng đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người họ? Tại sao Long lại rơi vào trạng thái này?
Tùng vất v