– Hình như ngoài anh ra, không có ai có ý định cướp mảnh đất đó từ trong tay tôi cả.- Long cười nhạt.
– Những kẻ ngư ông đắc lợi nhiều lắm. Cậu mới học kinh doanh, nên nghe lời những người đi trước chứ. Cậu sẽ học được nhiều thứ đấy.
– Ý anh là ngựa non háu đá phải không. Lấy được miếng đất đó đi rồi hãy rêu rao câu đó. Bốn năm trước anh đã bị điêu đứng vì nói câu nói đó với tôi, anh quên rồi sao?
– Thế này nhé! Chúng ta góp vốn bằng nhau, anh ăn 6, tôi ăn 4. Tôi biết anh cũng không phải có quá nhiều tiền vì tiền bây giờ anh đều rót sang bên châu Âu hỗ trợ anh trai anh hết rồi. Chỉ cần tôi lên tiếng, sẽ có rất nhiều người muốn bắt tay với tôi để cùng có được miếng đất đó, còn anh thì toàn tạo ra cho mình những kẻ thù. Ai sẽ hậu thuẫn cho anh đây? Một cái bắt tay làm ăn quá lời cho anh mà anh chê à?
– Kế hoạch đơn giản mà hay đấy…- Long vẫn thản nhiên, mặc dù gã đối thủ ma mãnh kia đã nắm được khó khăn hiện nay của anh.
– Anh có cần suy nghĩ không?
– Không.- Anh lắc đầu.
– Vậy chúng ta sẽ bắt tay chứ?
– Tất nhiên không?
– Anh quyết định thế à? Anh sẽ phải hối hận đấy. Lời đề nghị của tôi đã được gửi đến các đối tác của tôi rồi.
– Nhưng sẽ không có ai nhận lời đâu.
– Anh nghĩ sức anh có thể đối phó được với tất cả bọn họ ư?- Hắn cười phá lên ngạo nghễ.
– Tất nhiên tôi không chủ ý tạo cho mình quá nhiều kẻ thù. Tôi không nhắm vào họ đâu. Nhưng tôi không nghĩ họ lại dám bắt tay với một người có dính dáng đến luật pháp.
– Ý anh là gì?- Hắn tím mặt lại, căm phẫn vì hắn lờ mờ hiểu ý anh.
– Nếu có cái ngày mà anh đặt bút kí vào tờ hợp đồng mua đất ấy, thì đó cũng là ngày thanh tra kinh tế làm việc với anh. Tôi nói miệng anh lại nói tôi dọa anh. Bây giờ anh về và bật mail lên, trợ lý của tôi đã gửi cho anh tất cả những bằng chứng phạm pháp của anh từ trước tới nay rồi đấy. Nếu anh không tin, thì chúng tôi sẽ gửi bản gốc đến cho thanh tra chính phủ, lúc đó thì đừng hòng dùng tiền để mua được bất kì ai.
– Mày…mày…- Hắn không giữ nổi bình tĩnh nữa, đứng dậy, hai tay nắm chặt.
– Đánh vào điểm yếu của kẻ thù chính là bài học ngày đó tôi học được từ anh. Đừng quên, Hải Long tôi xưa nay không có việc gì là cản trở tôi được, và tôi đã nói được, nhất định tôi sẽ làm được. Trước đây tôi cũng đã nói với một kẻ một câu, và giờ tôi nhắc lại với anh, trong cuộc đời tôi, có rất ít thứ, và rất ít người được tôi trân trọng. Và nếu dại dột động vào những gì tôi quý trọng đó, hậu quả chỉ có một mà thôi. Chúng ta một Nam một Bắc, nước sông không phạm nước giếng. Nếu anh còn muốn được sống yên ổn trong cái đống tiền bẩn thỉu của anh, thì liệu hồn đừng có động đến tôi. Năm Đại Bàng vẫn còn trong tay tôi đấy, và tôi thực không muốn dùng đến con bài đó đâu.
– Quả nhiên tao lại sai lầm lần nữa khi đánh giá mày quá thấp. Để tao xem rồi mày có thể đi được đến đâu. Coi như tao nhượng bộ vụ này.
– Cám ơn, không tiễn.
Long đi ra quầy bar, cảm giác chiến thắng chẳng làm anh vui sướng, mà ngược lại sự cô đơn càng tăng lên. Rốt cục thì, anh đâu có bảo vệ được con người quý giá nhất cuộc đời anh đâu. Anh có tư cách gì để mạnh miệng như vậy chứ?
– Anh uống gì?- Người phục vụ đưa cho anh tờ menu.
Long liếc dọc theo tờ menu. Cocktail Loveoneside, một cái tên có vẻ lạ. Hình như anh chưa từng biết đến nó.
– 1 ly Loveoneside.- Anh ngẩng đầu đáp lại.
Nhìn ly cocktail màu xanh lá cây, anh cứ ngẩn ra mãi. Có cái gì đó vừa thoáng hiện về trong anh. Anh lắc đầu, xua đi mấy cái suy nghĩ vẩn vơ, rồi đưa ly rượu lên miệng, hờ hững nhắm một ngụm.
Một cảm giác tê tê nơi đầu lưỡi, sau đó là cảm giác khoan khoái vô cùng. Và lần này, khoảng không kí ức đã hiện hình trong anh.
“- Này anh, uống thử xem.
– Pha bằng cái gì mà xanh lè thế?
– Cứ uống thử đi.
– Lại đồ uống mới của Trung à?
– Nhận xét đi đã.
– Tê tê, đắng đắng, dễ chịu khi xuống cổ… Nói chung là ngon đấy.
– Em mới nghĩ ra đấy. Pha mấy hôm nay, giờ mới thành công.
– Tự em nghĩ ra hả?
– Tất nhiên. Hôm nay định pha cho anh Trung thử mà anh ấy không đi. Mai mình ra Cát Bà rồi.
– Thì hôm nào về đây rồi cho hắn uống cũng được chứ sao? Thế nó có tên chưa?
– Rồi, là…»
– Loveoneside…- Cái tên vừa buột ra khỏi miệng Long, cũng là lúc chiếc ly rơi xuống vỡ choang.
Gã đứng quầy giật mình nhìn đôi mắt đang trợn trừng lên của anh.
– Ở đây…- Anh đứng phắt dậy- Cô ấy đang ở đây.
– Anh ơi…- Gã đứng quầy lo lắng, hắn tưởng anh đã say.
– Cô ấy đâu? Thảo Nhi đâu?- Anh chồm lên, túm lấy vai gã hét lên.
– Anh ơi, anh say rồi, xin anh bình tĩnh.
– Nói, ai dạy cho cậu cách pha loại rượu này? Nói mau…- Anh quát lên.
– Em…em không biết…em mới đến làm… Là quản lý dạy cho em…
– Cô ấy đang ở đâu? Tôi hỏi quản lý của cậu đang ở đâu.
– Ơ… quản lý của bọn em là đàn ông.
– Ai cũng được, tôi muốn gặp anh ta. Ngay lập tức…
– Có chuyện gì thế?- Có người thình lình hỏi.
Long quay lại, một người đàn ông trạc ngoài 30 tuổi, khá quen nhưng anh không nhớ đã gặp ở đâu rồi.
– Thưa anh, anh này nằng nặc đòi gặp anh ạ!
Anh ta đưa mắt nhìn Long, rồi gật đầu:
– Mời anh theo tôi.
Long vội bước theo anh ta vào phòng làm việc. Ngồi xuống ghế rồi, anh ta nhìn anh, hỏi:
– Anh có việc gì cần gặp tôi dữ vậy, anh Long?
– Anh biết tôi?- Anh ngạc nhiên hỏi lại.
– Đương nhiên tôi biết anh… Trước đây tôi làm phục vụ ở bên vũ trường Hanecosi, anh có lẽ cũng chẳng bao giờ biết tôi là ai đâu. Hồi đó hội đua xe của anh hay tụ tập ở đó.
– À, phải…- Long gật gù- Tôi có một việc quan trọng muốn hỏi anh.
– Anh cứ nói.
– Tôi nghe nói cocktail Loveoneside là do anh dạy cho những nhân viên ngoài kia. Tôi có thể hỏi công thức đó anh lấy ở đâu ra không?
– Anh hỏi thế, tôi đoán anh có liên quan đến cô gái đó rồi, cô Hoàng Dương ấy.
– Sao? Hoàng Dương?- Long cau mày- Người dạy cho anh pha rượu đó tên là Hoàng Dương sao?
– Đúng vậy. Mặc dù tôi nghĩ là tên cô ấy không phải như thế vì có lần tôi nghe quản lý gọi cô ấy bằng một cái tên khác, nhưng tôi không nhớ.
– Cô ấy đang ở đâu, anh biết chứ?
Người quản lý của Shock lắc đầu.
– Không, cô ấy đã đi sau khi làm được ở chỗ này được chừng 1 tháng. Chuyện rất dài, anh nên bình tĩnh nghe tôi kể.
Long gật đầu.
– Khoảng gần ba năm trước, một hôm người quản lý dẫn cô ấy đến chỗ tôi, khi đó tôi đang là nhân viên pha rượu duy nhất của