Ngày mai?
Hành động thực tế?
Mặc Thiên Tân hơi cau mày. Hơi ngẫm nghĩ xuống.
“Được , quyết định như vậy, nếu như tám giờ sáng ngày mai cháu đi ra cửa chính Mặc gia , đã nói lên cháu đã đáp ứng bác , ngày mai trước khi trời tối nhất định sẽ đưa mẹ Tiểu Lam mang đến nơi này , nhưng mà nếu như cháu không có đi ra cửa chính Mặc gia , vậy đã nói rõ cháu không có đáp ứng bác, cho nên từ đó về sau, bác không thể quay lại làm phiền cháu!”
“Không thành vấn đề!” Mặc Thâm Dạ đồng ý, vẻ mặt nắm chắc phần thắng.
Chân mày Mặc Thiên Tân thật lâu cũng không có giãn ra, trong lòng vẫn còn do dự, tâm thần càng thêm thấp thỏm . Gần đây hắn cảm giác mỗi người bên cạnh cũng đều rất kỳ quái, bao gồm cả cha mẹ , giống như đang cất giấu bí mật gì, hắn thủy chung cũng không nghĩ ra , rốt cuộc bọn họ muốn những gì đây ? Mà bây giờ đột nhiên lại xuất hiện chuyện của mẹ Tiểu Lam , ai. . . . . . Làm sao đây ? Làm sao đây ? Hắn phải làm thế nào mới tốt đây?
Đêm khuya
Mặc Thiên Tân nằm ở trên giường , Tử Thất Thất nằm ở bên cạnh hắn, hai người cũng không ngủ nhìn trần nhà , mỗi người có chuyện phiền não riêng của mỗi người .
Đột nhiên!
“Mẹ, mẹ đã ngủ chưa ?” Mặc Thiên Tân nhỏ giọng mở miệng.
“Vẫn chưa !” Tử Thất Thất trả lời.
“Mẹ, con hỏi mẹ , mẹ có nhớ mẹ Tiểu Lam không ?”
Tiểu Lam?
Đầu Tử Thất Thất chợt quay sang hắn , mơ hồ nhìn không rõ gò má của hắn nói “Tại sao đột nhiên con lại hỏi như vậy ?”
“Bởi vì con rất nhớ mẹ Tiểu Lam , đã rất lâu cũng không có gặp qua , rất lâu cũng không được nghe giọng nói của mẹ Tiểu Lam rồi , không biết hiện tại mẹ đang sống như thế nào ? Ăn cơm có ngon không , uống nước có được không , ngủ có ngon không , đi cầu có được không !”
Đi nhà cầu?
Tử Thất Thất đổ mồ hôi !©¸®! (¯﹏¯|||)~
“Con hãy yên tâm đi , cô ấy đã trưởng thành rồi , cô ấy có thể tự chăm sóc mình!”
“Ai. . . . . .” Mặc Thiên Tân đột nhiên thở dài nói “Đã rất lâu con không cùng mẹ Tiểu Lam cãi nhau rồi, con còn nhớ cùng cô ấy khi dễ mẹ đó nha!”
Khi dễ cô?
Tử Thất Thất giận! (╰﹏╯)~
“Tiểu tử thúi, con đang cố ý chọc giận mẹ sao?”
“Ai. . . . . .” Mặc Thiên Tân lại thở dài nói ” Mẹ, ba người chúng ta sống cùng nhau lâu như vậy, hình như cho tới bây giờ cũng không có chụp qua tấm ảnh gia đình nào , cũng không có cùng cha chụp qua ảnh gia đình, không bằng hôm nào mọi người chúng ta cùng nhau đi chụp một tấm ảnh gia đình, để lại làm kỷ niệm đi, có được hay không?”
“. . . . . .” Tử Thất Thất đột nhiên trầm mặc.
Đêm đã khuya , cô nhìn không rõ thái độ của hắn, nhưng có thể tưởng tượng được dáng vẻ những lời hắn nói ra .
Chợt , trái tim mơ hồ đau, cổ họng khô khốc ngứa ngáy, hai mắt hơi ướt át. . . . . . Mà kỷ niệm lần này, hàm nghĩa quá nặng!
“Được , hôm nào chúng ta đi chụp hình !” Cô đáp ứng.
“Vậy thì tốt quá!” Mặc Thiên Tân vui vẻ hoan hô , sau đó lập tức lại trở lại vấn đề chính “Đúng rồi mẹ, mẹ vẫn chưa trả lời con , mẹ có nhớ mẹ Tiểu Lam hay không ?”
“Có. . . . . . Đương nhiên là có, Tiểu Lam là người bạn tốt nhất thế giới ,là người thân nhất của mẹ , tại sao mẹ có thể không nhớ cô ấy chứ !”
“A , như vậy sao !” Mặc Thiên Tân đơn giản đáp lại, trong lòng hơi có quyết định.
“Tại sao đột nhiên con lại hỏi mẹ chuyện này ?” Tử Thất Thất nghi ngờ hỏi.
“Không có gì , chỉ là trong đầu không tự giác suy nghĩ lung tung , có thể đây chính là cảm xúc của con người đi!”
“Cứt?”
“Hài âm á…, mẹ!” Mặc Thiên Tân cuồng đổ mồ hôi !©¸®! (đồng âm)
Chết?
Tử Thất Thất bừng tỉnh hiểu ra!
“Tiểu tử thúi, mẹ nói bao nhiêu lần rồi , không cho phép con nói hưu nói vượn!”
“Con chính là không muốn nói cái chữ kia , mới dùng đến phương thức đối thoại lưu hành này để đối thoại với mẹ , chỉ là con đã đánh giá mẹ quá cao rồi. . . . . . Mẹ quả thật ngốc đến nỗi để cho con đập đầu xuống đất!” Hắn thật to cảm thán.
“Tiểu tử thúi, có bản lãnh con cho mẹ nói lại thêm một lần!” Một người lửa giận lên cao.
“NO, NO, NO ! Tục ngữ nói không sai, lời hay không nói lần thứ hai , được rồi đối thoại tối nay đến đây là kết thúc, ngủ, bái bai, ngủ ngon, sayonara. . . . . .” Mặc Thiên Tân nhanh chóng nói xong, liền lập tức lật người, giả bộ ngủ.
“Không cho phép con ngủ , tiểu tử thúi , hôm nay mẹ nhất định sẽ tiêu diệt con !” Tử Thất Thất tức giận từ giường ngồi dậy , một tay liền nắm lấy lỗ tai của hắn, đem hắn từ từ kéo lên.
“Ai nha nha nha nha. . . . . . Đau chết con rồi , mẹ lỗ tai của con muốn đứt rồi, con biết sai rồi, con sai rồi, về sau con không dám nữa !”
“Ừ, biết sai có thể sửa, thì mới tốt hơn , chỉ là. . . . . .”
“Chỉ là? Mẹ buông tay ra trước rồi nói tiếp có được hay không. . . . . . Đau chết con !”
“Được rồi, xem con nhỏ tuổi như vậy nên mẹ không so đo , tạm tha cho con !” Cô nói xong, buông tay ra.
Mặc Thiên Tân trong nháy mắt được cứu, lỗ tai giật giật đỏ lên.
“Được rồi , ngủ đi!” Tử Thất Thất nằm lại trên giường.
“Àh ? Mẹ, mẹ lúc nãy mẹ nói chỉ là… sao?”
“Chỉ là ? Không có gì chỉ là vậy , ngủ đi!”
“. . . . . .”
Một mình trầm mặc!
Trong lòng hắn khóc không ra nước mắt , lớn tiếng gầm thét: “ tại sao bị thương luôn là tôi?”
※※※
Ngày thứ hai
Bảy giờ năm mươi phút
Mặc Thâm Dạ cùng Mặc Tử Hàn đứng ở trước cửa sổ thư phòng lầu hai, bốn con mắt cùng nhìn chằm chằm cửa chính, chờ đợi một người xuất hiện.
“Thật không nghĩ tới người anh nói lại là Thiên Tân , làm sao anh biết hắn có thể tìm được Phương Lam ?” Mặc Tử Hàn lạnh lùng mở miệng.
“Rất đơn giản, lần trước hắn cho tôi một số điện thoại di động , để cho tôi gọi điện thoại cho Phương Lam , hỏi cô ấy một chút chuyện, cho nên tôi biết ngay hắn nhất định sẽ có biện pháp tìm được Phương Lam!” Mặc Thâm Dạ khẳng định.
“Chỉ bằng điểm này?”
“Đương nhiên không chỉ vậy !”
“Còn có cái gì?”
“Cậu cẩn thận suy nghĩ một chút , nếu Phương Lam dám đem Thiên Tân cùng Tử Thất Thất để ở Mặc gia , vậy đã chứng tỏ cô ấy nhất định cũng đã sắp xếp thỏa đáng , một người phụ nữ thông minh như vậy , không thể nào không biết để lại cho mình một đường lui , cho nên Tử Thất Thất cùng Thiên Tân một trong hai người đó nhất định có một người biết cách liên lạc với cô ấy , mà Tử Thất Thất là người quang m