Thì ra là mẹ Tiểu Lam mang theo máy định vị, chỉ có máy tính này là có thể xác định vị trí, Nhưng trong máy vi tính lại cài đặt virus, chỉ cần vừa mở file, sẽ lập tức dính virut, cũng xác định được chỗ mẹ Tiểu Lam. Đồng thời thông qua một webcam nhỏ trên màn hình, mẹ Tiểu Lam có thể thấy được người mở máy. Nếu như là người lạ, như vậy cô sẽ có đủ thời gian chạy trốn, nhưng nếu như là người quen, cô mà có thể an tâm ngồi tại chỗ, chờ đợi hắn đến.
Thật thông minh!
Quá thông minh!
Mặc Thiên Tân hướng về phía màn hình Laptop, “Mẹ Tiểu Lam, mẹ lại một lần nữa vinh dự trở thành thần tượng của con, con thật ngưỡng mộ!”
Trong nháy mắt, bên tai hắn giống như nghe được thanh âm tức giận của Phương Lam: nếu như ta là thần tượng, vậy con là thiên sứ, bầu trời là một bát phân!
“Hắc hắc he he. . . . . .” Hắn vui vẻ cười, sau đó ghi nhớ địa chỉ, lập tức cầm laptop rời khỏi phòng thí nghiệm.
※※※
Khách sạn Rich
Phòng VIP số 107
Phương Lam nhìn hình ảnh đại học y từ máy vi tính truyền đến, thấy mặt Mặc Thiên Tân đỏ thắm, còn nghe được hắn chọc cô, nháy mắt tâm tình liền thay đổi cao hứng vô cùng. Bởi vì có thể nhìn thấy hắn bình yên vô sự, cô liền an tâm, nhưng mà hắn làm thế nào từ Mặc gia trốn ra được? Không đúng, nhìn y phục của hắn, còn kiểu tóc quê mùa, không hề giống trốn ra, càng giống cố ý tìm đến cô, như vậy. . . . . . Sẽ không phải là Mặc Tử Hàn thả hắn ra ? Thông minh như hắn có thể phát hiện ra tung tích của nàng không? Hắn có thể thuyết phục tiểu ma đầu Thiên Tân? Không đúng không đúng. . . . . . Cô dùng sức lắc đầu, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không phải hắn, như vậy có thể là ai đây? ai có thể đến gần Thiên Tân cùng thuyết phục hắn đây?
Cô đột nhiên khiếp sợ trợn to hai mắt.
“Không thể nào. . . . . .” Cô nhẹ giọng bật thốt lên.
Chẳng lẽ là Mặc Thâm Dạ?
Chỉ có người đàn ông kia mới có thể tự do ra vào Mặc gia, hơn nữa có thể đến gần Thiên Tân, nếu như không phải là hắn, còn có thể là ai?
“Đáng chết!” Cô mắng!
. . . . . .
Ngắn ngủi 10 phút sau
Mặc Thiên Tân đứng ở khách sạn Rich, phòng VIP 107!
Hai mắt hắn nhìn cửa phòng đóng chặt, khóe miệng nhẹ nhàng cười một tiếng!
Thật không hổ là mẹ Tiểu Lam nha, nơi nào đắt giá, nơi nào hào hoa liền nghỉ ngơi ở đó, cô lấy đâu ra nhiều tiền vậy nha? Cô nghĩ như thế nào mà phải ở khách sạn Rich đây? Thật đúng là an toàn, cho dù là ai cũng không thể ngờ một nhân viên nho nhỏ thế nhưng lại ở nơi này tiêu dao khoái hoạt.
Vươn tay, nhón chân lên, nhẹ nhàng nhấn hai cái chuông cửa.
“Leng keng —— leng keng ——”
Rất nhanh, cửa phòng liền”Rắc rắc” một tiếng bị mở ra, Phương Lam mặc bộ quần áo thể thao, đứng ở cửa phòng, nhắm mắt lạnh lùng nhìn hắn, không nói một lời, xoay người vào phòng.
Mặc Thiên Tân kinh ngạc nhìn mặt của cô, vội vàng đi theo phía sau cô vào bên trong.
“Mẹ Tiểu Lam, mẹ làm sao vậy? Nhìn thấy con không cao hứng sao? Làm gì khuôn mặt nhăn nhó à? Cười một cái đi? Con chính là cố ý tới tìm mẹ!” Hắn làm nũng nói, thân mật nắm tay của cô, lắc lắc.
“Cố ý tới tìm mẹ? Tìm mẹ làm gì? Muốn hại mẹ sao?” Phương Lam đột nhiên xoay người, chất vấn.
“Con nào có muốn hại mẹ? Con chỉ là nhớ mẹ rồi !” Mặc Thiên Tân gương mặt vô tội.
“A? Con nói là thật?”
“Dĩ nhiên!”
“Tốt lắm, Mẹ hỏi con, con mặc bộ quần áo này ra khỏi Mặc gia như thế nào?”
“Ách. . . . . . Cái này sao. . . . . .” Mặc Thiên Tân chần chờ, sau đó mặt cười đùa mà nói, “Ta đương nhiên là dùng hai chân đi ra!”
CHƯƠNG 232: BƯỚC VÀO MẶC GIA…LÀ PHÚC HAY HỌA!
Hai chân?
Phương Lam theo dõi hai mắt hắn, âm lãnh mà nói, “Tiểu tử thúi, con đang chơi chữ với ta sao?”
“Mẹ Tiểu Lam. . . . . .” Mặc Thiên Tân lại một lần nữa làm nũng kêu cô, cầm lấy tay cô, không ngừng lắc lắc.
Phương Lam nhìn khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn, coi như là tức giận, cũng không phát tác.
“Được rồi được rồi!” Cô hất tay của hắn ra, ngồi vào bên giường chất vấn, “Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Hắc hắc he he. . . . . .” Mặc Thiên Tân vui vẻ cười, vội vàng thân mật ngồi ở bên cạnh cô, nói, ” Thật ra là đại bá cùng ba thông đồng khiến con tới tìm mẹ, con biết rõ giữa mẹ và ba có chút vấn đề, cũng biết mẹ không chịu tới Mặc gia, nhất định có nguyên nhân, nhưng mà con thật thật. . . . . . vô cùng nhớ mẹ, mới đến tìm mẹ!”
“Có thật không? Con nhớ mẹ? Nghĩ đến mẹ sao?” Phương Lam cố ý không ngừng hỏi tới, nhíu mày ngạo mạn nhìn hắn.
“Thật mà, mẹ Tiểu Lam, con rất nhớ mẹ, mẹ con cũng rất muốn gặp mẹ , chúng ta lo lắng mẹ có ăn ngon, ngủ ngon, đi nhà cầu tốt không. . . . . . !”
Đi nhà cầu?
Phương Lam đổ mồ hôi !©¸®! (╯﹏╰|||)~
“Loại chuyện như đi nhà cầu, mẹ không thèm nhịn , cho nên không cần các ngươi lo lắng!” Cô lúng túng trả lời.
“A. . . . . . Đúng rồi!” Mặc Thiên Tân đột nhiên thức tỉnh, nắm thật chặt cổ tay của cô, nói, “Mẹ Tiểu Lam, mẹ không ngoan, mẹ cư nhiên. . . . . . Hắc, hắc, hắc!” Hắn nói được một nửa liền giả điên cười hề hề.
Phương Lam mặt nghi hoặc nhìn hắn, chân mày hơi nhíu lên.
“Cư nhiên cái gì à? Con muốn nói cái gì?” Cô hỏi.
“Mẹ đừng giả bộ, con đã biết rồi !” Mặc Thiên Tân tiếp tục vòng quanh.
Phương Lam đột nhiên không bìnht ĩnh nhìn hắn, khóe miệng gợi lên nụ cười tà ác, nói, “Vậy sao? Con cũng biết rồi hả ? Vậy con nói một chút con biết cái gì? Cho mẹ xem xem con có biết thật hay không!”
“Cái này sao. . . . . .” Mặc Thiên Tân cố ý do dự, sau đó đến gần bên tai của cô, nhỏ giọng nói, “Con đã biết mẹ và đại bá có quan hệ rồi, hắn là vị hôn phu của mẹ có đúng hay không?”
Đại bá? Vị hôn phu?
Mặc Thâm Dạ?
Phương Lam khiếp sợ, hai mắt hình viên đạn!
” Là ai nói cho con?” Cô tức giận chất vấn.
” Chính miệng đại bá nói cho con biết nha, hơn nữa hắn còn nói chính xác vị trí dấu răng trên đùi mẹ. Còn nói phía trên là bảy dấu răng, phía dưới là năm dấu, hắn còn nói đó la do hắn cắn. Có thể cắn được vị trị bí mật như vậy, mẹ con nói, mẹ cùng hắn không có bất cứ quan hệ gì sao? Ân?” Mặc Thiên Tân vừa nói, vừa nhìn chằm chằm mặt của Phương Lam, thấy sắc mặt cô từ trắng trở nên đỏ, lúc sau hồng rồi xanh biếc, cuối cùng biến thành đen thui. Xem ra, đại bá nói không sai nha, hai người bọn họ quả nhiên léng phéng.
” Xú nam nhân, lại dám nói hưu nói vượn với một đứa bé, đáng chết, một ngày nào đó mẹ muốn giết hắn!” Phương Lam cắn răng nghiến lợi nói xong, hai mắt tức giận đang bốc lửa.
“Mẹ Tiểu Lam, ý tứ của mẹ. . . . . . L