Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Insane

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III) (xem 5696)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

ạt. . . . . .” Tử Thất Thất không ngừng mắng, xen lẫn tiếng kêu trong đó.


Nói là sẽ giống như trước kia, chỉ gạt người, rõ ràng không giống nhau !


Về sau cô tuyệt đối sẽ không tin tưởng anh nữa rồi, hơn nữa. . . . . . Cô sẽ không để cho anh được voi đòi tiên, tên khốn kiếp này là tên ngốc đại sắc lang.


“A. . . . . .”


Bên trong phòng âm thanh không ngừng, lần nữa trình diễn trò chơi hôm qua. . . . . .


※※※


Nhà khách


Phòng số 107


Phương Lam nhàn nhã ngồi ở trên giường, trong tay cầm một máy ipad model mới nhất, đang điều tra chút tin tức quan trọng, mà điện thoại đặt ở trên đầu giường phát ra nhạc chuông kỳ quái:


“Ai nha má ơi, lửa cháy đến nơi rồi, việc lớn không tốt rồi. . . . . . Ai nha má ơi, đại sự không ổn, mau tới đây nhìn một chút. . . . . .”


Nghe được âm thanh mình ghi âm, Phương Lam đột nhiên trợn to hai mắt, tranh thủ đem ipad trong tay ném lên giường, sau đó đưa cánh tay thon dài của mình ra, lấy điện thoại trên đầu giường ra, nhìn báo thức nhắc nhở của mình.


Trời ơi!


Hôm nay là mùng bảy tháng bảy?


Hỏng bét, thuốc của Thiên Tân sắp hết, cô phải đem thuốc đưa cho nó mới được, hơn nữa bắt đầu từ hôm nay thuốc nhóc ăn so với trước kia cũng không giống nhau, nói vậy cô mới chú ý tới, nhóc uống loại thuốc hiện tại, dược hiệu đã từ từ giảm bớt rồi.


“Đáng chết, đồ đầu heo Phương Lam đáng chết, sao lại đem chuyện quan trọng như vậy quên mất đây?” Cô dùng sức gõ cái đầu của mình một cái, nhíu thật chặt chân mày, bắt đầu lo lắng.


Không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, cũng đã mùng bảy tháng bảy rồi, thêm hai tháng nữa chính là ngày sinh nhật của Thiên Tân, mà tất cả bác sĩ đều phán quyết Thiên Tân, nói nó nhất định không sống quá bảy tuổi, chính bản thân cô cũng rất rõ ràng, nếu như thân thể Thiên Tân không dùng thuốc giảm đau, thì nó đã sớm khó chịu đến nỗi không thể nghỉ ngơi và làm việc bình thường được rồi. Loại thuốc này mặc dù có thể làm cho bề ngoài nhóc giống như người bình thường, nhưng lại hoàn toàn không thể thay đổi sự suy yếu bên trong cơ thể của nó, mà bây giờ ngày giờ đã không còn nhiều lắm, nhưng cô lại còn ở nơi này nhàn nhã tự tại giết thời gian.


“Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!” Mỗi lần mắng là một lần cô hung hăng gõ lên đầu mình một cái.


Vô dụng! Vô dụng! Vô dụng!


Cư nhiên nghiên cứu nhiều năm như vậy, cũng không có nghiên cứu ra phương pháp có thể trị hết bệnh cho Thiên Tân, ngu ngốc như vậy, làm giáo sư như thế nào? Còn không phải là muốn trơ mắt nhìn Thiên Tân từ từ đi vào con đường chết?


“Ai. . . . . .” Cô thật sâu than thở, trên mặt ủ rũ chau mày.


Việc bây giờ cô có thể làm, cũng chỉ biết đưa thuốc cho nhóc, để cho nó giảm bớt thống khổ.


“Thiên Tân. . . . . . Mẹ Tiểu Lam thực xin lỗi con. . . . . . Tôi thật vô dụng. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” tay nắm thật chặt điện thoại di động , sau đó ngã lên giường, dùng đệm chăn che đầu của mình, ở bên trong mơ hồ phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào .


. . . . . .


Tập đoàn King


Lầu cuối phòng làm việc của tổng giám đốc


Mặc Tử Hàn chăm chú nhìn văn kiện trên bàn, muốn nhanh chóng xử lý tốt những chuyện này, sau đó lập tức về nhà cùng Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân, nhưng những thứ văn kiện phiền lòng này không ngừng tăng lên, thư ký không ngừng đưa vào, để anh càng thêm phát bực.


Sớm biết như vậy cũng không cần thống nhất công ty làm gì, bận rộn thời gian dài như vậy, vẫn chưa có ổn định lại!


Đáng chết!


“Reng reng reng. . . . . . Reng reng reng. . . . . .”


Điện thoại đặt ở trên bàn làm việc đột nhiên vang lên, anh phiền não đưa tay cầm lấy, hai mắt nhìn chằm chằm văn kiện không buồn liếc qua màn hình điện thoại, trực tiếp để lên tai của mình nghe:


“Alo?” Anh lạnh giọng.


“Chào ! Tổng giám đốc Mặc , còn nhận ra giọng vừa ngọt ngào vừa đáng yêu của tôi không ?”


Mặc Tử Hàn khiếp sợ trợn to hai mắt, lập tức thả văn kiện trong tay ra.


“Phương Lam?”


CHƯƠNG 222: HẮN MUỐN SỐNG, NHƯNG AI CÓ THỂ TỚI CỨU HẮN?


“Phương Lam?”


Mặc Tử Hàn kinh ngạc mở miệng, không nghĩ tới cô sẽ chủ động gọi điện thoại tìm mình? Hơn nữa lại đột nhiên như vậy?


『 Thật sự là quá tốt, thì ra là tổng giám đốc Mặc vẫn còn nhớ giọng nói của tôi nha? Quả nhiên giọng nói ngọt ngào cũng có nhiều điểm có lợi, ha ha ha. . . . . . 』 Phương Lam đắc chí cười.


Chân mày Mặc Tử Hàn trong nháy mắt nhíu lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi lạnh như băng.


“Cô chủ động gọi điện thoại tìm tôi, có chuyện gì?” Anh lạnh lùng chất vấn.


『 Thật ra thì cũng không có đại sự gì…, chỉ là muốn gặp anh thôi! 』


“Gặp tôi?”


『 Không sai! 』


Mặc Tử Hàn nghi ngờ.


Cô biết rõ anh đang lùng bắt cô, lại còn dám đưa tới cửa? Rốt cuộc cô đang có âm mưu gì? Cô lại muốn giở trò gì?


“Cô muốn gặp tôi, có chuyện gì quan trọng, không thể nói trong điện thoại mà nhất định phải gặp mặt nói sao?” Anh thử dò xét hỏi.


『 Không sai, anh thật sự là quá thông minh, tôi chính là có chuyện rất quan trọng không thể nói trong điện thoại, cho nên nhất định muốn gặp anh nói chuyện không được sao? Chỉ là. . . . . . anh có thể không cần dài dòng lãng phí hơi sức của tôi, chỉ cần nói có gặp tôi hay không thôi! 』


“Cô. . . . . .”


Mặc Tử Hàn mới vừa mở miệng, Phương Lam lập tức cắt đứt lời của anh, cũng vội vàng nói, 『 tôi cảnh cáo anh, nếu không đến gặp tôi anh nhất định sẽ phải hối hận! 』


“Tôi sẽ hối hận? Buồn cười. . . . . .” Anh châm chọc.


『 A. . . . . . 』 phương lam châm chọc cười khẽ, sau đó vô cùng nghiêm túc nói, 『 Nếu như tôi muốn nói với anh chuyện của Thiên Tân, anh còn có thể cười sao? 』


Thiên Tân?


Mặc Tử Hàn đột nhiên khẩn trương.


“Cô nói cái gì?”


『 Chắc tôi không cần lặp lại anh cũng đã nghe rõ! 』


“Chuyện của Thiên Tân là chuyện gì?” Mặc Tử Hàn chất vấn.


『 Nếu như anh muốn biết, thì hãy một mình tới gặp tôi, tôi sẽ cho anh địa chỉ, anh nhất định phải nhớ không được mang theo bất kỳ thủ hạ nào, chỉ có một mình anh được tới! 』


“Được!” Mặc Tử Hàn lập tức đáp ứng.


『 Vậy tôi chờ anh, bái bai! 』


Điện thoại lập tức cắt đứt, âm thanh tút tút phát ra làm cho người ta cảm thấy phiền lòng.


Anh cảm thấy những lời cô ta vừa nói không hề giống đùa giỡn, thái độ cường ngạnh cùng giọng điệu của cô cũng không giống như đang giả vờ, nhưng rốt cuộc cô muốn nói gì với anh? Chẳng lẽ có liên quan tới bệnh tình của Thiên Tân? Cô ta có phương pháp cứu nó sao?


Anh cau mày, khuôn mặt lo lắng!


Đáng chết!


Bất kể cô ta muốn làm gì, anh cũng phải đi gặp cô ta, cho dù có nguy hiểm, anh cũng nhất định phải đi.


“Leng keng. . . . . . Leng keng.

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bị nhà chồng coi như osin vợ tức giận bỏ đi, chồng vẫn còn lên mặt dọa đuổi luôn nào ngờ bị vợ đáp trả tơi bời

Cuộc Đời Sẽ Thay Đổi Tích Cực Ngay Khi Ta Tìm Cho Mình Được Một Tri Kỷ

Nhận được bài học nhớ đời sau 6 năm gặp lại người yêu cũ

Truyện Em Hãy Dạy Tôi Cách Yêu đi Xin Em đó

Truyện Tình Zồng Full Online