Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III) (xem 5667)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

đi theo.


Bách Hiên khó chịu xoay người, chính diện đối mặt với cô, hét lên, “Tôi đã nói tôi không muốn uống, cô mau cầm hết thứ của cô, cút ra khỏi đây!”


Cút?


Nghe chữ này, mỉm cười trên mặt Hạ Thủy Ngưng rốt cục sụp đổ, mà chén canh trong tay liền rơi xuống, đánh đổ trên mặt đất.


“Em chỉ muốn cho anh uống vài ngụm canh mà thôi, khó khăn đến vậy sao?” Cô bi thống chất vấn.


“…..” Bách Hiên trầm mặc nhíu mày.


“Em chỉ sợ thân thể anh sẽ không chống giữ được, quan tâm anh mà thôi, anh tại sao phải tức giận như vậy?” Cô lại chất vấn.


“…..” Bách Hiên vẫn trầm mặc, đột nhiên xoay người đưa lưng về phía cô, không nhìn tới khuôn mặt đau đớn đáng thương của cô.


“Anh Hiên…..” Hạ Thủy Ngưng thương tâm gọi anh, nói, “Anh thật sự chán ghét em đến vậy ư? Anh hận em đến thế ư?”


“…..”


Hạ Thủy Ngưng thấy hắn vẫn trầm mặc, khóe miệng gợi lên sự châm chọc, “Anh đã chán ghét em đến như vậy, em cũng không còn gì để mà cố kỵ nữa, sẽ khiến anh càng chán ghét em hơn!”


Cô nói xong, lại đột nhiên bước nhanh đi tới trước mặt Bách Hiên, hai tay thình lình ôm lấy cổ anh, kiễng chân, cưỡng hôn đôi môi anh.


CHƯƠNG 216: HẠ THỦY NGƯNG MANG THAI, THẬT HAY GIẢ?


Bách Hiên khiếp sợ trợn to đôi mắt, nhất thời không thể hồi phục lại tinh thần.


Hạ Thủy Ngưng vụng về hôn lấy môi anh, to gan đưa lưỡi mình vào trong miệng anh mút lấy mọi thứ, mà đôi tay bối rối cởi áo sơ mi của anh ra, kích động cầu hoan với anh.


Bách Hiên hoàn hồn, bàn tay nắm lấy vai cô đẩy mạnh ra.


Thân thể Hạ Thủy Ngưng tách rời khỏi anh, nhưng mà tay cô vẫn nắm chặt vạt áo của anh, kéo thân thể mình lại về chỗ cũ, tiện đà dùng khí lực yếu kém của mình lại cưỡng hôn, mà đôi tay càng không có quy tắc xé rách áo anh.


“Xoẹt – -” một tiếng, áo sơ mi trắng liền tách ra, hàng nút áo rơi xuống mặt đất, bộ ngực cường tráng của anh lộ ra bên ngoài.


“Cô đang làm gì thế hả? Mau buông ra!” Bách Hiên tức giận hét lớn, hai tay dùng hết sức đẩy thân thể gầy nhỏ của cô ra.


Sức lực lần này hiển nhiên là lớn hơn gấp mấy lần trước, thân thể Hạ Thủy Ngưng lui cả về phía sau, rời hẳn khỏi thân thể anh, đồng thời ngã xuống đất, “bịch”.


Bách Hiên cúi đầu nhíu mày, tức giận nhìn chằm chằm cô, dùng hai tay lau đôi môi của mình.


“Cô điên rồi!” Anh hét lớn.


“A….. A a a…..” Hạ Thủy Ngưng cười châm chọc, nói, “Tại sao? Tại sao lại đẩy em ra? Em là vị hôn thê của anh, hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên, anh tại sao lại cự tuyệt em? Nam hoan nữ ái, đâu đã vào đấy, cho dù anh không thích em, nhưng chỉ cần anh là đàn ông, hẳn sẽ không đẩy em ra chứ!”


Sự tức giận của Bách Hiên nổi lên.


“Cô muốn biết nguyên nhân, vậy tôi sẽ nói cho cô biết, bởi vì tôi không thích cô, bởi vì tôi không thương cô, Bách Hiên tôi chỉ biết chạm vào người con gái tôi thích, chỉ biết chạm vào người con gái tôi yêu….. Nếu cô muốn quan hệ thì đi mà tìm người khác, đời này tôi sẽ không chạm vào cô, càng không yêu cô, cô nên nhớ kỹ cho tôi….. Chúng ta chưa từng có cái gì mà lần đầu tiên, tôi với cô lúc đó thanh bạch không có bất cứ quan hệ gì hết!” Anh cực kỳ phẫn nộ hét lên.


“Thanh bạch?” Hạ Thủy Ngưng đau lòng lặp lại, sau đó bỗng tươi cười, hoang ngôn (lời bịa đặt) thấu trời,” Nếu chúng ta thanh bạch, vậy đứa con trong bụng em là của ai đây?”


Đứa con?


Bách Hiên khiếp sợ!


“Điều đó không có khả năng!” Anh phủ nhận.


“Cái gì mà không có khả năng? Anh cho là em đang nói dối anh sao? Vậy anh có muốn theo em đi bệnh viện kiểm tra không?” Hạ Thủy Ngưng đánh bạo, khí thế bàng bạc nói.


Bách Hiên trừng lớn hai mắt nhìn cô, anh không tin đêm hôm đó bọn họ thật sự làm gì, anh khẳng định thân thể mình cũng không có làm qua chuyện đó, nhưng mà trong lòng anh vẫn tồn tại một chút bất an, bởi vì anh không nhớ rõ nổi đêm đó xảy ra chuyện gì, với lại anh còn uống rượu, hoàn toàn trong trạng thái bị cồn làm cho mất cảm giác. Lẽ nào thật sự làm? Lẽ nào thật sự đã phát sinh quan hệ với cô ta? Nếu không phải, cô ta tại sao cứ khẳng định nói cô ta là người phụ nữ của anh? Tại sao ngay lúc này cô ta lại dùng ánh mắt kiên định như thế nhìn anh? Không….. Không….. Đây không phải là thật, nhưng mà bất an trong lòng dần dần lớn lên, khiến anh càng ngày càng mâu thuẫn….. Rốt cuộc đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì?


“Điều đó không có khả năng!” Anh lại một lần phủ nhận, nhưng giọng nói lại do dự, rõ ràng đã bắt đầu dao động.


Hạ Thủy Ngưng nhìn ra sự bối rối của anh, lập tức nắm lấy cơ hội, đứng lên tới trước mặt anh, kiên định nói, “Nếu anh không tin, chúng ta bây giờ có thể tới bệnh viện kiểm tra, nếu đi bệnh viện rồi mà anh vẫn không tin, vậy cứ chờ tới ngày bảo bảo sinh ra, nếu ngày bảo bảo sinh ra mà anh vẫn chưa tin, vậy để anh và bảo bảo đi bệnh viện xét nghiệm, xem đứa bé sinh ra từ bụng em, đến cùng có phải của Bách Hiên anh không, đến cùng có phải con cháu nhà họ Bách hay không!” Cô nói xong thì bỗng nhiên nắm lấy hai cánh tay anh, vừa lắc, vừa hét, “Nếu vậy mà anh vẫn chưa tin, thì anh còn muốn chứng cứ thế nào nữa? Anh nói, anh nói đi, anh nói a – -”


Thân thể Bách Hiên bị cô không ngừng lắc, nội tâm hỗn loạn, hoàn toàn mất phương hướng.


Cô ta là người phụ nữ của anh?


Bọn họ thực đã làm?


Cô ta đã mang thai? Trong bụng cô ta là con anh?


“Không…..” Anh khẽ líu ríu, khẽ lắc đầu, sau đó nói tiếp, “Điều đó không có khả năng, điều đó không có khả năng, đây tuyệt đối không thể nào!”


“Anh vẫn chưa tin sao? Anh tại sao lại không tin? Anh biết lúc anh nói lời này, lòng em đau thế nào không? Anh có biết lúc anh trước mặt đứa bé nói “không thể nào”, đứa bé thương tâm thế nào không? Nếu anh không tin thì anh sờ đi…..” Hạ Thủy Ngưng kích động cầm lấy một tay của anh, nhẹ nhàng đặt ở bụng mình, tựa như thôi miên, thong thả nói, “Anh có cảm giác được không? Mặc dù nó còn chưa đủ tháng, mặc dù nó còn chưa có thành hình, nhưng anh là ba nó, anh là người ban tính mạng cho nó, anh có thể cảm giác được không? Anh có thể cảm giác được sự tồn tại của nó chứ? Anh có cảm giác được nó đang gọi anh….. ba….. ba….. đừng vứt bỏ con….. không nhận con….. Con là con của ba a….. Con là con của ba a…. ! Anh có nghe thấy không? Nó đang nói chuyện cùng anh đó, nó đang thương tâm, nó đang khổ sở….. Anh Hiên….. Anh cảm thụ đi, nó là con của chúng ta, là bảo bối của chúng ta, là kết tinh của chúng ta….. Anh Hiên…..”


Bách Hiên nghe những lời này, giống như thanh âm nức nở, không ngừng vang vọng bên tai anh, mà

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
[Review] Đêm kinh hoàng (Chuyện có thật 100%)

Đi dự tiệc công ty thì bắt gặp bạn trai đang đẩy xe ngô khoai

Em không chê nhà bạn trai nghèo, nhưng nghèo đến mức này thì thật choáng váng

Thấy thằng bé 5 tuổi lởn vởn gần lớp học, tưởng định ăn trộm tôi quát lớn đuổi đi thì sững người khi nghe câu này

Sau 3 năm chăm sóc chồng sống thực vật, mẹ chồng vờ rủ tôi uống rượu rồi mở cửa cho người đàn ông ấy vào