Đột nhiên!
Sau khi Tử Thất Thất gầm thét, nét mặt của cô có chút thay đổi rất lạ, hơn nữa tay phải che lồng ngực của mình, bắt đầu thở từng ngụm từng ngụm, “Ơ. . . . . . A. . . . . . ơ. . . . . . A. . . . . . ơ. . . . . . A. . . . . .” Mỗi lần hít vào thở ra cũng phải dùng sức, hơn nữa tần suất thở không ngừng tăng nhanh.
“Mẹ? mẹ làm sao vậy?” Mặc Thiên Tân hoài nghi nhìn cô.
Mặc Tử Hàn thấy cô giống như thở khò khè, liền vội vàng tiến lên, vịn thân thể của cô nói, “Tử Thất Thất em không sao chớ? Thật xin lỗi anh sai rồi, anh không nên chọc giận em, là anh không đúng, em đừng tức giận, từ từ hô hấp, từ từ bình tĩnh lại. . . . . . Không được, anh đi gọi bác sĩ, em chờ một chút, anh lập tức đi liền!”
Anh nói xong, lập tức chạy ra khỏi phòng, dùng tốc độ nhanh nhất, xông vào phòng làm việc của bác sĩ.
“Mẹ? mẹ không sao chứ? Đừng làm con sợ nha!” Mặc Thiên Tân lo lắng cau mày, lo sợ nhìn cô.
“Hắc hắc!” Tử Thất Thất đột nhiên mặt cười đắc ý, sau đó trừng mắt nhìn cậu, nghịch ngợm mà nói, “Mẹ lừa hai người thôi, mẹ không có chuyện gì đâu, ha, ha, ha, ha. . . . . .” Cô ngửa mặt lên trời cười dài!
CHƯƠNG 212: CHA! TỐI NAY ĐẾN LƯỢT CHA ĐÓ!
Mặc Thiên Tân ngạc nhiên nhìn Tử Thất Thất đang có vẻ mặt cực kỳ vui vẻ, sau đó cậu tà ác nói: “Mẹ thật hư! Cư nhiên lừa chúng con!”
“Ai bảo hai người hợp lại bắt nạt mẹ?” Tử Thất Thất quay sang nhìn cậu chằm chằm.
“Mẹ, con sai rồi. Nhưng thật ra con luôn đứng về phía mẹ, vĩnh viễn đứng về phía mẹ nha, không bằng…. Chúng ta…. Hắc, hắc, hắc…” Mặc Thiên Tân đột nhiên cười tà ác, vẻ mặt xấu xa.
Tử Thất Thất thấy cậu có ý nghĩ xấu, vẻ mặt cùng nụ cười đều hiện lên vẻ tà ác , liền giơ ngón trỏ chỉ vào cậu nói: “Con nha, con nha… xấu nhất phải là con mới đúng”
“Hắc, hắc, con hư cũng do di truyền từ mẹ nha, mẹ con mình cũng giống nhau thôi!”
“Tốt lắm! Cứ quyết định vậy đi” Tử Thất thất vui vẻ nói, đồng thời đưa ngón áp út ra.
“Được!” Mặc Thiên Tân đồng ý, cũng giơ ngón áp út ra, ôm lấy cô.
Hai người cười gian xảo, trong lòng cùng nhất trí, đùa giỡn… Mặc Tử Hàn!
………..
Một phút sau.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra một cách thô bạo, Mặc Tử Hàn và Bạch Trú vội vội vàng vàng đi vào, nhưng khi nhìn thấy người trong phòng, cả hai đều kinh ngạc và sửng sốt.
Tử Thất Thất đang yên ổn ngồi trên giường bệnh, tay cầm ly nước, uống một ngụm.
Tay Mặc Thiên Tân cũng đang cầm ly nước, ngồi trên giường nhẹ nhàng uống từng ngụm.
“Uhm… trà này mùi vị không tệ!” Tử Thất Thất tán thưởng
“Uhm… đúng là không tệ!” Mặc Thiên Tân hùa theo.
Hai người thâm ý nhìn nhau, sau đó cùng gật gật đầu.
Mặc Tử Hàn và Bạch Trú nhìn hai mẹ con, trán không khỏi đổ mồ hôi.
Trà?
Đó không phải là nước sao?
Hơn nữa vừa rồi Tử Thất Thất không phải mới phát bệnh sao? Cô không phải vừa thở hổn hển vừa cực kỳ khó chịu sao?
“Mặc tiên sinh, này….” Bạch Trú nghi ngờ hỏi.
“Ách… mới vừa rồi cô ấy thật sự mới phát bệnh!” Mặc Tử Hàn trả lời
“Phát bệnh? Bệnh gì? Em rõ ràng rất khoẻ, anh xem, rất khoẻ nha, anh cũng không nên nói lung tung!” Tử Thất Thất vội vàng phủ nhận.
“Đúng vậy ba, mẹ vẫn rất tốt, phát bệnh gì? Không phải ba phát bệnh chứ? Lẽ nào là bệnh thần kinh?” Mặc Thiên Tân một bên phụ hoạ cùng hại người.
“Hai người… Hai người hợp lại trêu đùa tôi?” Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm hai mẹ con.
“Em không có!”
“Con không có!”
Hai mẹ con trăm miệng một lời, đồng thanh đáp.
Mặc Tử Hàn nháy mắt biết được cảm nhận của Tử Thất Thất lúc nãy. Thật sự rất tức giận. Hơn nữa buồn bực nhưng lại không thể phát tiết.
Mà Bạch Trú đứng một bên nhìn cả nhà 3 người, không khỏi lắc đầu một cái, sau đó đưa tay vỗ vỗ vai Mặc Tử Hàn: “Mặc tiên sinh, xem ra cuộc sống sau này của ngài, sợ rằng sẽ… ai…” Anh than thở lần nữa, lại lắc đầu.
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân cười trộm nhìn anh, nháy mắt cả hai đều vui vẻ.
“Hai người biết trêu chọc tôi, hậu quả là gì không?” Mặc Tử Hàn đột nhiên âm trầm nói.
Hậu quả?
Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân cùng nhau lắc đầu nói:
“Không …biết”
Mặc Tử Hàn khẽ nhếch khoé miệng lên, tà tà nói: “Hai người có muốn biết hay không?”
Tử Thất Thất liếc mắt nhìn Mặc Thiên Tân, còn ăn ý trăm miệng một lời hơn hắn và Mặc Tử Hàn lúc nãy:
“Thôi, biết là biết, không biết thì không biết. Em không muốn biết, anh ngàn vạn lần đừng nói cho em biết, ngàn vạn lần đừng nói…”
“Thôi, biết là biết, không biết thì không biết. Con không muốn biết, ba ngàn vạn lần đừng nói cho con biết, ngàn vạn lần đừng nói…”
Mặc Tử Hàn trong nháy mắt tức giận.
Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Tân mỉm cười đắc ý, lần nữa cùng uống “trà” trên tay.
Mặc Tửu Hàn cố gắng bình tĩnh, áp chế lửa giận, nhìn hai mẹ con vui vẻ ra mặt.
Thôi!
Đại trượng phu co được giãn được, không đấu cùng đàn bà và con nít.
“A, đúng rồi…” Bạch Trú đang xem náo nhiệt đột nhiên mở miệng.
Ba người cùng nhìn anh
“Thế nào?” Tử Thất Thất nghi ngờ hỏi
“Là như vậy!” Bạch Trú mỉm cười nói, “ Qua hai ngày nữa cô có thể xuất viện. Bởi vì tố chất cơ thể cô rất tốt nên khôi phục rất nhanh. Chỉ là chưa hoàn toàn hồi phục. Dù sao cơ thể cô cũng chưa ổn định, phải từ từ điều trị lâu dài mới được, chỉ là…” Anh đột nhiên hơi dừng lại, khoé miệng lộ ra vài tia tà ác, sau đó liếc mắt qua Mặc Tử Hàn một cái, nói, “Mặc dù vận động kịch liệt không thể làm, nhưng vận động một chút cũng không có vấn đề gi, tóm lại… chúc hai người vận động tốt!”. Anh nói xong ,lập tức xoay người chạy trốn.
Trong nháy mắt phòng bệnh một mảnh yên tĩnh, mọi người đều đang hồi tưởng lại những gi anh ta vừa nói.
Vận động kịch liệt không thể làm, nhưng vận động một chút cũng không có vấn đề gi?
Này…này…đây chẳng phải nói cô cùng anh có thể…có thể… cái đó?
“Thì ra là như vậy, xem ra chúng ta rất nhanh có thể rời khỏi đây, sau đó…” Mặc Tử Hàn đột nhiên muốn nói lại thôi, nhưng thái độ đã biểu hiện hết sắc tâm của anh.
Mặt Tử Thất Thất nháy mắt xanh mét!
Tên Bạch Trú nói gi không nói, lại nói cái này. Quả nhiên, đàn ông đều giống nhau, đều là đại sắc lang.
Mà Mặc Thiên Tân cũng len lén cười, có chút hả hê khi người gặp hoạ, nhìn hai người vẻ mặt khác nhau một trời một vực.
“Reng reng reng….Reng reng reng….”
Đột nhiên chuông di động vang lên, cắt đứt không khí quỷ dị giữa ba người.
Mặc Tử Hàn hơi nhíu chân mày, tay lấy điện thoại trong túi quần tây, nhìn màn hình hiển thị số gọi tới, chân mày nhíu chặt lại. Sau đó, anh đưa hai mắt nhìn Tử Thất Thất và Mặc Thiên Tân, nhẹ giọng nói: “Anh đi nghe điện thoại một chút”
Nói xong, anh liền lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Tử T