“Tôi sẽ không đáp ứng ông!” Hắn lạnh lùng cự tuyệt.
『 Con không phải đáp ứng ba? Con không sợ ba đối với Tử Thất Thất làm những gì sao? 』 Bách Vân Sơn bắt đầu uy hiếp.
“Ông không dám động cô ấy, cô ấy là phụ nữ của Mặc Tử Hàn, nếu như ông dám động vào cô ấy, Mặc Tử Hàn nhất định sẽ liều mạng với ông, mà tôi rất rõ ràng, ông căn bản cũng không dám cầm Bách gia đối kháng với hắc đạo, bởi vì ông không chơi nổi, ông sợ thua!” Bách Hiên kiên định.
『 con nói không sai, ba không dám cầm Bách gia cùng hắn đấu, nhưng con đừng quên, đối với Mặc Tử Hàn mà nói, tầm quan trọng của Tử Thất Thất trong lòng hắn không nhỏhơn con, nếu như ba lấy Tử Thất Thất uy hiếp hắn, con cảm thấy hắn sẽ như thế nào? Con cho như vậy là ba chơi không nổi? Hay là hắn không chơi nổi? Là ba sợ thua? Hay là hắn sợ thua? 』
“Hèn hạ!” Bách Hiên tức giận.
『 tùy Con nói thế nào đều tốt, tóm lại lần này ba bất cứ giá nào, ba chỉ cho con một ngày cân nhắc, sáng sớm ngày mai ba sẽ phái người đi đón con , cứ như vậy, con cần phải thận trọng suy nghĩ kỹ càng, ngày mai gặp! 』
Nói xong, Bách Vân Sơn liền cúp điện thoại.
“Đợi chút. . . . . . Đợi chút. . . . . .” Bách Hiên gầm nhẹ, nhưng vẫn là nghe được trong điện thoại thanh âm “Nói thầm ——”.
“Đáng chết!” Hắn mắng.
Vốn tưởng rằng chuyện lần trước sẽ làm hắn hơi thu tay, ít nhất cũng qua một thời gian nữa mới đề lên chuyện này, nhưng không nghĩ tới chuyện lần trước đã phản hiệu quả, để hắn càng ngày càng nhanh nóng nảy muốn bức hắn vì Bách gia nối dõi tông đường, hơn nữa hắn lại bắt Tử Thất Thất.
Làm thế nào?
Hắn không thể khiến Tử Thất Thất có chuyện, hắn không thể để cô gặp nguy hiểm, nhưng là. . . . . .
“Tại sao ——” hắn đột nhiên rống to, đôi tay dùng sức đánh về phía cái bàn, gầm thét hỏi, “Vì cái gì muốn chi phối tôi —— tại sao —— tại sao ——”
Hắn chỉ muốn cuộc sống tự do mà thôi, tại sao phải khó như vậy? Hắn có thể vứt bỏ tất cả, tại sao không ngừng bức hắn tới đường cùng? Ở trên thế giới này rốt cuộc cái gì gọi là con cái? Rốt cuộc cái gì gọi là cha mẹ? Rốt cuộc làm con cái và làm cha mẹ , phải thế nào mới chính xác?
Mệt quá. . . . . .
Cuộc đời của hắn tại sao phải mệt mỏi như thế?
※※※
Biệt thự Hạ gia
Hạ Thủy Ngưng ở đây suốt một tháng, không đi ra căn biệt thự một bước, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng ngẩn người, mặc dù mỗi ngày đều ăn bình thường, nhưng ít hơn, người cũng càng ngày càng gầy gò. Mà cô tỉ mỉ suy nghĩ tất cả mọi chuyện không biết bao nhiêu lần, vô luận đứng trên lập trường của mình, hay đứng trên lập trường Hiên ca ca, hoặc là đứng trung lập, cô đều làm rất nhiều chuyện sai lầm, thật rất nhiều…. rất nhiều. . . . . .
Ba nói rất đúng: dưa hái xanh không ngọt!
Coi như cô mạnh mẽ lấy được Hiên ca ca, coi như cô bức bách Hiên ca ca cùng cô kết hôn, coi như cô trở thành nữ chủ nhân Bách gia, thì cuộc sống của bọn họ sau này cũng chỉ có thể dùng hai chữ ‘ thống khổ ’ để hình dung, Hiên ca ca sẽ hận cô, sẽ ghét cô, sẽ chán ghét cô, mà cô đời này không thể vãn hồi tim của hắn, bởi vì vừa bắt đầu chính cô một tay hung hăng tổn thương lòng hắn .
Nghĩ thông rồi. . . . . .
Nghĩ thông suốt. . . . . .
Suy nghĩ hiểu rõ. . . . . .
Tình yêu này, là của ngươi sẽ là của ngươi, không phải ngươi mạnh đoạt lấy , thủy chung đều không phải là ngươi, còn không bằng mang theo kí ức tốt đẹp, vui vẻ sống, nhưng hiện tại. . . . . . Ngay cả kí ức tốt đẹp, cô cũng không có!
“đời này chuyện tôi hối hận nhất, chính là làm cô yêu tôi. . . . . . Nếu trở lại mười ba năm trước. . . . . . Tôi nhất định sẽ không cứu cô. . . . . .”
Ngay lúc đó Hiên ca ca ôm loại tâm tình gì nói ra những lời này? Nhất định rất thống khổ? Nhất định rất thương tâm? Nhất định rất khổ sở? Bởi vì cô khẩu thanh (ngoài miêng) nói thương hắn, nhưng một chút điểm yêu cũng không có. . . . . .
“Thật xin lỗi. . . . . .” Cô chợt nhẹ giọng nói xin lỗi, gò má tuột xuống hai dòng nước mắt.
Đột nhiên!
“Linh Linh linh. . . . . . Linh Linh linh. . . . . .”
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường vang lên thanh âm xinh đẹp, Hạ Thủy Ngưng từ từ quay đầu nhìn điện thoại, thân thể lâng lâng từ từ nhúc nhích, sau đó cầm điện thoại di động lên, nhìn tên tuổi phía trên, hai mắt chợt trầm xuống, sau đó dùng ngón tay cái đè xuống phím kết nối, đưa điện thoại đặt bên tai.
“Bách bá bá!” Cô nhẹ giọng kêu, thanh âm có chút nghẹn ngào.
『 Thủy Ngưng! 』thanh âm Bách Vân Sơn rõ ràng vô cùng dịu dàng, còn mang theo nồng đậm áy náy.
“Bách bá bá tìm con có chuyện gì không?” Hạ Thủy Ngưng nhẹ giọng hỏi.
『 ách. . . . . . thật ra là như vậy, là một chuyện tốt, chỉ là. . . . . . 』 Bách Vân Sơn thay đổi ấp a ấp úng.
“Bách bá bá xin mời ngài nói, con không gấp gáp!” Hạ Thủy Ngưng dịu dàng.
『 thật ra thì bác muốn nói cho con biết, nếu như con còn thích Hiên nhi, có muốn bác hợp tác lần nữa? Lần này bác bảo đảm vạn vô nhất thất! 』(không có sơ suất)
“Hợp tác?” Hạ Thủy Ngưng lặp lại.
『 không sai, là theo kế hoạch lúc đầu, chỉ cần con mang thai hài tử Bách gia, Hiên nhi nhất định sẽ cưới con, mà hắn cũng sẽ là người đàn ông của con, sau đó chờ kết hôn, chúng ta chậm rãi cho hắn hồi tâm chuyển ý, cho hắn biết lòng tốt của con, làm hắn yêu con, để cho hắn. . . . . . 』
“Bách bá bá!” Hạ Thủy Ngưng đột nhiên cắt đứt lời hắn, nói, “Hiên ca ca tuyệt đối sẽ không tha cho con , bất kể chúng ta làm gì, hắn cũng sẽ không thích con, đừng nói là lấy con, cũng đừng bảo hắn sẽ yêu con, hơn nữa. . . . . . Con đã bỏ qua, con mệt quá a, con không muốn nữa lừa gạt Hiên ca ca, con không muốn để hắn chán ghét con, con không muốn. . . . . .”
『 lần này sẽ không! 』 Bách Vân Sơn ngắt lời cô, nói khẳng định, 『 lần này nhất định sẽ thành công, bác đã chộp được nhược điểm lớn nhất của Hiên nhi, hắn nhất định sẽ tiếp nhận con, ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhất định! 』
“Nhược điểm?” Hạ Thủy Ngưng nghi ngờ.
『 không sai, Bác chộp được Tử Thất Thất! 』
Hạ Thủy Ngưng hai mắt khiếp sợ trợn to.
“Bác bắt Tử Thất Thất? Bác mang Tử Thất Thất uy hiếp hắn?” Cô giật mình nói.
『 Đúng! Tử Thất Thất là nhược điểm lớn nhất của hắn, hắn nhất định sẽ không cự tuyệt , lần này hắn nhất định sẽ đàng hoàng nghe lời của bác, cho nên chỉ cần con đồng ý, hắn chính là người đàn ông của con, mà con chính là con dâu Bách gia, tương lai chính là nữ chủ nhân Bách gia, làm bạn hắn một đời một kiếp! 』
Nghe lời của hắn, lòng Hạ Thủy Ngưng hơi dao động, nhưng cô lại thật sâu cau mày, nói, “Bách bá bá, chúng ta không cần ép Hiên ca ca được không? Hắn là con của bác, bác cũng không muốn hắn hận bác cả đời có phải không, cho nên