Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III) (xem 5782)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

ngạo như vậy, cuồng vọng, quật cường. . . . . . Tôi căn bản không kịp ngăn cản, thậm chí cô ngay cả điểm chần chờ cũng không có liền cắt đứt động mạch cổ, cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô. . . . . .” Hắn chợt im lặng, nhưng kỳ thật hắn không tìm được lời nào để diễn tả phụ nữ kiên cường này.


Chung Khuê nghe lời của hắn, nhìn chằm chằm hai mắt Tử Thất Thất.


Đây là lần đầu tiên hắn đang thi hành nhiệm vụ xảy ra chuyện không may, quả nhiên phụ nữ này thật không đơn giản, tính tình kia đã từng giống Ninh Ngọc nhi một dạng, bề ngoài vô cùng nhu nhược, nhưng nội tâm kiên cường như vậy. Từ trong ra ngoài phát ra này một loại lực hút trí mạng, cho nên mới khiến người kia yêu cô sâu như vậy, không tiếc vứt bỏ tất cả, cũng muốn cùng cô trường tương tư thủ.


“Ai. . . . . .” Hắn trầm trầm than thở, sau đó nhíu mày.


Hồng nhan họa thủy!


Bốn chữ này nói thật không có lỗi. . . . . .


“Bác sĩ, cô không sao chứ? Có thể cứu sống được không?” Vũ Chi Húc khẩn trương hỏi.


Bác sĩ luống cuống tay chân vì Tử Thất Thất cầm máu, hốt hoảng nói, “Tôi sẽ hết sức!”


“Ông nhất định phải cứu sống cô ấy, tuyệt đối không để cho cô chết!” Vũ Chi Húc kiên định ra lệnh.


“Dạ, tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực, giữ được mạng của cô!” Bác sĩ nói xong, trán liền rịn ra từng tầng mồ hôi hột.


Mà Chung Khuê đứng một bên nhìn Vũ Chi Húc hốt hoảng, không khỏi mở miệng hỏi, “Cậu tại sao lo lắng như vậy? Cậu hôm nay mới thấy cô lần đầu tiên, chẳng lẽ. . . . . .”


“Tôi chỉ không muốn bởi vì cô ấy mà ảnh hưởng đến nhiều năm danh dự của mình mà thôi, tôi nhận nhiệm vụ chưa từng sai lầm, cho nên tôi tuyệt đối không cho phép cô chết, tuyệt đối không cho phép. . . . . .” Vũ Chi Húc kiên định nói, mắt lại tràn đầy một cảm giác nói không ra, đạo minh không thể tình cảm.


Chung Khuê theo dõi tất cả vẻ mặt cùng cử động của hắn, nhất là vẻ mặt lúc nói chuyện, cực kỳ kích động.


Tại sao hắn lại như vậy vì cô?


Tại sao trên mặt hắn, hắn thấy một loại tình cảm đặc thù?


Chẳng lẽ vừa thấy đã yêu?


Hắn tiếp tục theo dõi quan sát, hắn cũng muốn xem sát thủ hắn bồi dưỡng ra được, rốt cuộc trong lòng cất giấu những thứ gì hắn không biết.


. . . . . .


Hai giờ sau


Máu Tử Thất Thất rốt cuộc ngừng, mạng đã an toàn, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhất là Vũ Chi Húc, vô cùng an tâm, hơn nữa hắn còn không tự giác ngồi bên giường, dịu dàng nắm tay lạnh như băng của cô.


“Thất Thất. . . . . .” Hắn nhỏ giọng kêu.


“Cậu biết cô ấy sao?” Chung Khuê vẫn đứng ở một bên nhìn hắn suốt hai giờ, lúc này đột nhiên mở miệng.


“Không biết!” Vũ Chi Húc trả lời.


“Vậy cậu tại sao quan tâm cô ấy như vậy?” Hắn hỏi tới.


“Ông nghĩ biết nguyên nhân sao?” Vũ Chi Húc hỏi ngược lại.


“. . . . . .” Chung Khuê trầm mặc nhìn hắn, không trả lời.


Vũ Chi Húc đột nhiên nở nụ cười xấu xa, từ từ quay đầu lại đối diện hắn, hai mắt giảo hoạt nói, “Bởi vì tôi tìm đồ chơi!”


Đồ chơi?


Chỉ Tử Thất Thất sao?


” Hứng thú tệ hại của cậu còn kém trước kia, chỉ là người phụ nữ này sẽ không trở thành đồ chơi, cậu sớm một chút chết tâm đi!” Chung Khuê lạnh lùng nói, hai mắt nhìn chằm chằm hắn nắm tay cô.


Vũ Chi Húc buông tay Tử Thất Thất, sau đó từ bên giường đứng lên nói, “Dù sao ông cũng chỉ muốn lợi dụng cô ấy mà thôi, chờ ông lợi dụng xong, tôi lại lấy ra chơi!”


“Cậu đã có hứng thú với cô ấy như vậy, vậy thù lao lần này tôi sẽ không thanh toán, coi như tôi giúp cậu tìm được con rối tốt mà khấu trừ đi!” Chung Khuê xoay người hướng cửa phòng, vừa nhẹ giọng vừa nói.


“Này, ông cụ, cái này không thể được, tôi mạo hiểm tính mạng xông vào Mặc gia , làm sao ông có thể không cho tôi thù lao!”


“Đừng quên, tôi muốn cậu đem người hoàn hảo không hao tổn tới, nhưng cậu lại làm cô ấy bị trọng thương, nhiệm vụ của cậu thất bại!”


“Cô ấy không phải còn tốt sao?”


“Cô ấy còn sống, là bởi vì tôi tốn tiền cứu trở về, không liên hệ gì tới cậu!”


“Ông. . . . . .”


Vũ Chi Húc buồn bực nhìn bóng lưng của hắn, phiền não thật sâu cau mày.


Chi phiếu mười triệu, cứ như vậy bay đi, con hồ ly này lúc nào thì biến thành vắt cổ chày ra nước? Cư nhiên vắt chày ra nước! Ghê tởm. . . . . .


Im lặng quay đầu nhìn Tử Thất Thất hôn mê bất tỉnh, trong lòng hơi có chút an ủi.


Lần này thật đúng là tìm được một bảo bối. . . . . . một bảo bối thú vị. . . . . .


“A. . . . . .” Hắn cười khẽ, trong lòng vui vẻ.


. . . . . .


Thư phòng lầu hai


Chung Khuê ngồi trên ghế mộc, đem gậy đầu chim ưng trong tay để một bên, sau đó lấy điện thoại di động mới mua, bấm xuống một chuỗi số, đặt bên tai:


『 uy? 』 trong điện thoại di động truyền đến thanh âm Bách Vân Sơn.


“Người đã lấy được, kế hoạch của ông đã có thể bắt đầu!” Chung Khuê nhẹ giọng mở miệng.


『 Ông bắt được Tử Thất Thất rồi hả ? 』 Bách Vân Sơn xác định hỏi.


“Đúng, cô bây giờ đang ở nhà của tôi!”


『ở chỗ của ông an toàn sao? Trong nhà của ông không có tai mắt Mặc Tử Hàn?』


“Ông yên tâm đi, tôi lập tức sẽ đem cô ấy đến địa phương vô cùng an toàn, tuyệt đối không ai tìm được!”


『 Ông nghĩ đem cô ấy đi nơi nào? 』 Bách Vân Sơn hỏi.


“Chờ một chút tôi sẽ nói cho ông biết!”


『 Được, vậy chúng ta rèn sắt khi còn nóng, sáng sớm mai bắt đầu hành động đi』


“Được!”


Ngắn gọn mấy câu đối thoại, khóe miệng hai con lão hồ ly cũng buộc vòng quanh nụ cười tà ác, trong lòng đều nhớ kế hoạch hoàn mỹ.


※※※


Sáng sớm ngày thứ hai


Biệt thự Mặc gia


Mặc Tử Hàn ngồi trên ghế sa lon trong phòng ngủ, cả căn phòng không có một chút thay đổi, ngay cả vết máu trên đất cũng còn nguyên, trước mặt Mặc Tử Hàn, một nữ giúp việc quỳ gối trên mặt đất, cô cúi đầu thật sâu, thân thể không ngừng phát run, cả người cũng hoảng sợ cực kỳ.


“Chính là ngươi sao? Chính là ngươi để tên đàn ông kia vào?” Mặc Tử Hàn lạnh lùng mở miệng.


“. . . . . .” người phụ nữ trầm mặc tiếp tục phát run, hoảng sợ nói không ra câu.


“Nói —— có phải ngươi hay không?” Mặc Tử Hàn rống giận.


“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi là bị buộc, người đàn ông kia bắt con trai tôi, hắn nói nếu như tôi không giúp hắn, hắn sẽ giết chết tôi rồi con trai của tôi. Tôi chỉ có một đứa con, tân tân khổ khổ nuôi hắn lớn lên, hắn chính là mạng của tôi, hắn chính là tất cả, cho nên tôi không thể không nghe lời hắn, điện hạ ngài tha cho tôi đi, tôi biết tôi làm sai, tôi về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm, điện hạ. . . . . . Tha cho tôi đi. . . . . . Tha cho tôi đi. . . . . . Đừng giết tôi. .

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Im mồm đi, cứ làm như mỗi mình cô chửa không bằng”

Nhớ mãi không muốn quên

Truyện Cô Là Dân Chơi Hả Full Đọc Online

Hot girl facebook Thái Lan: Arisara Karbdecho