“Tớ nhổ vào…. Cậu chết đi, sắc nữ!”
“Ha ha, xấu hổ rồi…..”
“…….”
Hai người vẫn giống như khi còn bé, mặc kệ xảy ra chuyện lớn gì, vẫn luôn vui vẻ trêu đùa nhau, vui vẻ mỉm cười, vui vẻ một chút thời gian hạnh phúc này…. Mà ở trên đường cái yên tĩnh, không ngừng vang lên thanh âm của hai người, phảng phất bầu trời đen nhánh cũng cười theo, càng ngày càng trở nên. Sáng ngời….
※※※
Sáng sớm ngày thứ hai
Lầu hai biệt thự Mặc gia
Mặc Thiên Tân nằm ở trên giường lớn mềm mại, lúc mặt trời lộ ra hoàn toàn, cậu dùng lực cau chặt chân mày, ý thức chậm rãi khôi phục, cổ cũng đau đớn, sau đó miễn cưỡng mở hai mắt ra, nhìn trần nhà xa lạ.
Nơi này là chỗ nào?
Cậu sao lại ở nơi xa hoa như vậy?
Nghi hoặc đứng lên, vuốt vuốt cái cổ bị đau, lập tức nhớ tới chuyện ngày hôm qua. Vốn theo dõi mẹ mà tới, không nghĩ tới vừa đi tới Mặc gia, vận khí xui xẻo đụng phải một người xa lạ, còn bị hắn ta đánh ngất xỉu, thật sự là họa vô đơn chí a, bi ai….. Bi ai…..
“Tiểu thiếu gia cậu dậy rồi!”
Đột nhiên thanh âm xông vào lỗ tai khiến Mặc Thiên Tân giật mình.
Cậu sợ hãi quay đầu, nhìn Thổ Nghiêu đứng thẳng tắp giống như một cây cột, thình lình trừng lớn cặp mắt của mình. Đây không phải là người đánh ngất xỉu cậu ngày hôm qua sao?
“Chú là ai?” Cậu hỏi.
“Tôi là Thổ Nghiêu!”
“Thổ Nghiêu?” Mặc Thiên Tân nghi hoặc lặp lại, sau đó tò mò hỏi, “Nghiêu kia của chú không phải là nghiêu của đất chứ?”
“Đúng, chính là nghiêu đó!”
“Phốc……” Mặc Thiên Tân không nhịn được cười to, “Ha ha ha….. Ha ha ha thiệt nhiều đất nha, nhà chú làm ruộng à? Vậy ngũ hành của chú thiếu đất? Không đúng, đầu tiên nên hỏi là, trong trăm họ người Trung Quốc đều có đất đấy sao? Thiệt là, chú làm gì mà muốn họ đất (thổ) a, cũng quá quê mùa (thổ) đi!”
Thổ Nghiêu vẫn đứng tại chỗ, nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, nghe tiếng cười của cậu, nhưng biểu tình trên mặt anh vẫn không thay đổi, giống như là hàn băng vạn năm, lạnh làm cho người ta nhìn một cái cũng rùng mình.
Mà Mặc Thiên Tân một mình cứ cười, trong phòng lớn như thế chỉ quanh quẩn tiếng cười của mình, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, lập tức thu hồi thanh âm, sau đó nghiêm trang nói, “Đây là ở đâu?”
“Thưa thiếu gia, đây là Mặc gia!” Thổ Nghiêu trả lời.
Mặc gia?
Nơi này là nhà của ba? Thứ lỗi ông chú này là thủ hạ của ba.
“Ba tôi đâu?” Cậu hỏi.
“Con tìm ta?”
Thanh âm lạnh như băng theo tiếng mở cửa cùng truyền đến.
Mặc Thiên Tân quay đầu nhìn cửa phòng, Mặc Tử Hàn anh tư táp sảng từ bên ngoài đi tới, anh tuấn đứng ở trước mặt của cậu, lại một lần nữa mở miệng nói, “Con tìm ta, có chuyện gì?”
“Ba!” Mặc Thiên Tân lớn tiếng kêu, khuôn mặt vui vẻ cười rộ lên, nhưng sau vài giây, lại nhíu mày, vẻ mặt tức giận nói, “Ông chú kia……” Cậu dùng ngón trỏ chỉ vào Thổ Nghiêu nói, “Cái tên quê mùa ấy đánh con!” “Quê mùa? Đánh con?” Mặc Tử Hàn nghi hoặc, hai mắt liếc về phía Thổ Nghiêu.
Thổ Nghiêu cúi đầu.
“Chính là ông chú đó đánh con, ba xem, ba xem ba xem ba xem……” Mặc Thiên Tân kích động nói, vạch cổ áo mình ra, lộ ra cái cổ hồng hồng, oán trách nói, “Cái gã nhà quê đó quá độc ác, lúc nhìn thấy con, chẳng những làm con giật mình, không đợi con nói mấy câu liền một đao chém tới, đánh vào trên cái cổ mảnh khảnh của con, ba nói chém thì chém thế, chém đến hôn mê, ông chú đó còn nỡ ra tay với một người đáng yêu, yếu ớt, nhỏ bé, một đứa bé làm cho người khác không đành lòng như vậy? Cổ con đau chết mất, con hoài nghi có phải bị gãy rồi hay không? Mau mời bác sĩ cho con, chụp X quang, hoặc là cộng hưởng từ….. Ai nha con không được….. Mẹ….. Mau tới cứu cứu Thiên Tân a, bọn họ đều khi dễ con!”
Cậu một bên chảy nước mũi, một bên chảy nước mắt, khóc y như thật, nháy mắt nước mắt còn chuẩn bị rơi ra.
Mặc Tử Hàn nghe tiếng khóc bất ngờ này của cậu, nhìn nước mắt không ngừng rơi xuống, nhíu mày bực dọc.
“Không được khóc!” Anh ra lệnh.
“Ô…. Oa ô….. Ô a a a….. Mẹ……” Thanh âm của Mặc Thiên Tân đột nhiên tăng lên gấp mấy lần, khóc rung trời động địa.
Mặc Tử Hàn bị tiếng khóc làm phiền lòng không thôi, nhưng cũng không thể cứ để cậu mãi như thế.
“Đủ rồi, con nói đi, con muốn thế nào?”
Nháy mắt!
Tiếng khóc của Mặc Thiên Tân dừng lại, trên mặt lộ ra biểu tình đắc ý, đôi mắt tà ác nhìn Thổ Nghiêu.
Trái tim Thổ Nghiêu bỗng chốc run rẩy.
“Ba, có phải con làm gì cũng được không?”
“Ừ!” Mặc Tử Hàn nhẹ nhàng lên tiếng.
“Đây chính là ba nói nha, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!”
Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn Thổ Nghiêu, nhíu mày khó xử.
Thổ Nghiêu thấy ánh mắt anh, lập tức cúi đầu về phía Mặc Thiên Tân, máy móc nói, “Là thuộc hạ mạo phạm tiểu thiếu gia, thuộc hạ mặc cho tiểu thiếu gia trừng phạt!”
“Rất tốt, cực kỳ tốt, tới đây…. Tới bên tôi này!” Mặc Thiên Tân tà ác ngoắc anh ta, nụ cười tà trên mặt bay múa.
Thổ Nghiêu âm thầm lấy dũng khí, đi tới bên giường.
“Hắc hắc hắc……” Mặc Thiên Tân cười, vẻ mặt đen tối nói, “Chú đừng cử động, ngàn vạn lần không nên cử động, tôi sẽ không làm đau chú đâu, yên tâm….. Chớ sợ…… Sờ sờ lông, dọa không…..” Cậu nói xong, sờ sờ mái tóc ngắn dài 5 cm trên đầu của anh ta.
CHƯƠNG 143: VÀO Ở MẶC GIA, KHÔNG BIẾT LÀ HUNG? HAY LÀ HIỂM?
Sờ sờ lông?
Thổ Nghiêu đổ mồ hôi!
Hai mắt anh nhìn nụ cười tà trên mặt Mặc Thiên Tân, trong lòng bắt đầu thấp thỏm, mà khuôn mặt giống y đúc khuôn mặt Mặc Tử Hàn kia càng khiến anh có chút kinh hãi.
Cậu ta rốt cuộc muốn trả thù anh như thế nào đây?
Mà khuôn mặt Mặc Thiên Tân vẫn giảo hoạt như cũ, cái tay mập mạp nho nhỏ chậm rãi thu về, sau đó vừa nhảy xuống giường, vừa cười tà nói, “Tới đây….. Chú đi theo tôi!”
Tới đó?
Thổ Nghiêu trầm mặc xoay người đi theo cậu, ba bốn bước liền tới bàn trang điểm.
Mặc Thiên Tân ngồi ở trên ghế, sau đó nói, “Đưa đầu cho tôi!”
“Cái gì? Đầu?” Thổ Nghiêu kinh ngạc.
Cái này có thể lấy sao?
“Ai nha, yên tâm đi, không phải là chặt đầu xuống đâu, chỉ là muốn chú cúi đầu thôi, cúi thấp xuống nào!” Mặc Thiên Tân vừa nói, vừa dùng tay đo độ cao của mình so với ngực anh ta.
Thổ Nghiêu