“Các cô muốn tìm ai?” Hắn cẩn thận hỏi.
“Chúng tôi……”
“Chúng tôi muốn tìm Kim Hâm!” Phương Lam cắt đứt lời Tử Thất Thất, ngăn cản cô không nói ra ba chữ Mặc Tử Hàn kia.
Tử Thất Thất kinh ngạc, nghi hoặc quay đầu nhìn cô.
Phương Lam nở nụ cười, khách khí nói, “Làm phiền anh, chúng tôi tìm Kim Hâm có chuyện rất trọng yếu, có thể xin anh mau nói cho anh ta tới đây được không? Chúng tôi chờ ở đây!”
“Cái này…..!” Gã bảo vệ do dự.
Tuy rằng cảm thấy mấy cô này có chút khả nghi, nhưng nếu thật sự là người của “Bách Hoa các”, vậy thì càng tuyệt vời.
“Được rồi, các cô chờ ở đây, tôi đi thông báo!”
“Được, cám ơn anh!”
Phương Lam cao hứng cảm tạ, gã bảo vệ xoay người, hắn đầu tiên gọi một người khác tới trông chừng các cô, sau đó mới đi tới biệt thự ba tầng xa hoa kia.
Tử Thất Thất vẫn nghi hoặc nhíu mày, nhỏ giọng nói, “Tại sao không nói tìm Mặc Tử Hàn?”
“Ngốc thế, nếu nói thẳng, vậy chẳng khác nào cậu đem chuyện cậu tới tìm anh ta nói cho anh ta biết, vậy anh ta nhất định sẽ đề phòng, nhưng nếu cậu tìm Kim Hâm, như vậy sẽ không giống, cậu có thể lập tức yêu cầu anh ta dẫn cậu đi gặp Mặc Tử Hàn, dù sao anh ta cũng biết cậu, cũng biết quan hệ giữa cậu và Mặc Tử Hàn, anh ta sẽ không dám cãi lời của cậu, đến lúc đó….. Chúng ta không phải có thể khiến Mặc Tử Hàn trở tay không kịp!”
“Thì ra là vậy a!” Tử Thất Thất bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Ai……” Phương Lam thở dài thật sâu, lầm bầm nói, “Người tứ chi phát triển, cái đầu quả nhiên cũng đơn giản!” “Cậu nói cái gì?”
“Không…… Không có gì, tớ chỉ nói là thần kinh vận động của cậu thật sự quá tốt rồi, nhưng so lại thì thần kinh não bộ hơi kém một chút.”
“Ý cậu nói là tớ rất dốt?”
“Không, tớ chỉ là cảm thấy không gian phát triển của thần kinh não bộ của cậu rất lớn, tiền đồ trong tương lại không thể lường được……”
“Vậy thật sự cám ơn lời khen ngợi của cậu!” Tử Thất Thất nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đâu có đâu có, ha ha……” Phương Lam cười khan mấy tiếng, sống lưng lạnh run.
……
Mấy phút sau
Người vừa mới vào thông báo cùng Kim Hâm tới chỗ các cô, khi Kim Hâm thấy Tử Thất Thất, anh ta vô cùng kinh ngạc, khuông mặt cứng nhắc lộ ra biểu tình không dám không dám tin.
“Tử tiểu thư? Làm sao cô……”
“Tôi muốn gặp Mặc Tử Hàn!” Tử Thất Thất lớn tiếng cắt đứt lời anh ta.
“Nhưng, điện hạ hiện tại đang nói chuyện với người khác, sợ rằng……”
“Tôi chỉ muốn gặp anh ta, anh lập tức mang tôi đi. Tôi biết anh ta hiện đang gặp Bách Hiên, nếu Bách Hiên xảy ra chuyện gì, hậu quả….. Anh có thể gánh nổi không?”
Hậu quả?
Chân mày Kim Hâm khẽ chau lên.
Cô ấy nói hậu quả gì? Là chỉ Bách Hiên, hay là đang chỉ cô ấy?
“Này, tôi nói anh, một người đàn ông sao lại lề mề như vậy, mau dẫn bọn tôi vào, nơi này rất lạnh!” Phương Lam đột nhiên oán giận, cố ý run rẩy.
Tầm mắt Kim Hâm lập tức chuyển dời đến trên người cô, nghi hoặc hỏi, “Cô là ai?”
“Tôi? Tôi là……”
“Cô ấy là bạn của tôi!” Tử Thất Thất nói tiếp.
Bạn?
Chân mày Kim Hâm chau lại, hai mắt nhanh chóng đánh giá toàn thân Phương Lam.
Tử Thất Thất sốt ruột mất kiên nhẫn, lại một lần nữa mở miệng, uy hiếp nói, “Anh rốt cuộc có mang chúng tôi đi gặp Mặc Tử Hàn không? Chẳng lẽ thực sự muốn tôi cầm con dao đặt lên cô mình, dùng mạng mình để uy hiếp anh sao?”
Nghe thấy lời này, Kim Hâm vội vàng cúi đầu, nói, “Tử tiểu thư nghiêm trọng, tôi lập tức dẫn cô đi gặp điện hạ!”
Tử Thất Thất lòng treo trên cao, rốt cuộc từ từ hạ xuống.
“Mở cửa!” Kim Hâm lạnh lùng ra lệnh.
Gã bảo vệ vừa nãy lập tức mở cửa sắt ra.
Kim Hâm một bước đi tới bên cạnh Tử Thất Thất, cung kính khom lưng, đưa tay phải ra nói, “Tử tiểu thư, mời!”
Trong lòng Tử Thất Thất bỗng nhiên thấp thỏm, chậm chạp bước đi vào đất Mặc gia, mà ngược lại…… Cước bộ Phương Lam lại có vẻ có chút vội vàng, thật giống như khẩn cấp muốn đi vào.
…….
Cách cửa lớn 6m
Mặc Thiên Tân lại núp ở bên cây đại thụ ven đường, cậu nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh, đang định áp dụng hành động, nhưng là đột nhiên…..
“Cậu là Mặc Thiên Tân, Mặc tiểu thiếu gia ư!?”
CHƯƠNG 136: BỞI VÌ ANH SỢ…SỢ CÔ ẤY HẬN ANH CẢ ĐỜI
Nghe được thanh âm phía sau đột nhiên truyền đến, Mặc Thiên Tân sửng sốt, cả người cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, biểu tình trên mặt cũng trở nên cực kỳ rối rắm.
Không phải đen như vậy chứ? Đã bị bắt được?
Làm sao bây giờ?
Cậu từ từ quay người lại, nhìn vẻ mặt của người đàn ông xa lạ, giả vờ nghi hoặc nói, “Mặc Thiên Tân? Là ai vậy? Cháu không biết, chú nhận lầm người rồi à?”
Người đàn ông nhìn khuôn mặt cậu, lại xác định nói, “Tôi sẽ không nhận lầm, cậu chính là Mặc Thiên Tân, Mặc tiểu thiếu gia!”
“Tôi không phải!” Mặc Thiên Tân kiên quyết phủ nhận.
“…….” Người đàn ông trầm mặc, hai mắt sắc bén nhìn cậu.
Mặc Thiên Tân bị hắn nhìn như chíp bông (tiếng gọi thân thương đối với trẻ mới sinh).
Rốt cuộc cái gã này là ai a?
Là người của ba sao?
Nhưng cậu chưa từng gặp qua nha, nếu không phải vậy, vậy nhất định là người xấu rồi, thế chẳng phải cậu sắp gặp họa ư?
“A ha ha ha……” Cậu đột nhiên cười khan mấy tiếng, nói, “Trong biển người mênh mông này, có tất cả mấy người giống nhau, hơn nữa hiện tại tối mù, chú nhận lầm cũng không có gì lạ, ha ha ha….. Không có chuyện gì, không có chuyện gì, người có mất tay, ngựa có mất móng, con la đôi khi lại giả làm lừa, chú yên tâm đi, cháu sẽ không nói với người khác chú có mắt không tròng nhận lầm người đâu, vậy…. Thế nhé, cháu xin lỗi không tiếp chuyện nữa!”
Mặc Thiên Tân thiên mã hành không nói, lập tức xoay người, muốn mau chóng rời đi.
“Mặc tiểu thiếu gia, xin chờ một chút!” Người đàn ông đột nhiên gọi cậu lại.
Mặc Thiên Tân tiếp tục đi, chẳng những không ngừng, ngược lại tốc độ tăng lên.
Bảo cậu chờ?
Hắn ngu à?
Đương nhiên là phải chạy, nhưng nếu không chạy được….. Cũng chỉ có thể lại nghĩ biện pháp thôi.
“Mặc tiểu thiếu gia!”
Người đàn ông gọi cậu một tiếng, thấy cậu vẫn không dừng bước, tiếp tục chạy. Hai mắt khẽ nhíu, sau đó bước nhanh đuổi kịp cậu, ngăn cản