Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II) (xem 4419)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

i li vậy? Hơn nữa bác xuất hiện cũng quá muộn đấy? Cháu còn tưởng rằng bác không ở chỗ này cơ!”. Mặc Thiên Tân cũng không nhịn được bắt đầu than phiền, đôi môi nho nhỏ của cậu khẽ nâng lên.


Mặc Thâm Dạ quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn tinh quái kia.


Cho dù ai cũng không thể tưởng tượng được, đứa nhỏ mới chỉ sáu tuổi này lại có thể giữ lại cho mình nhiều đường rút quân như vậy.


Thông minh…….Đứa nhỏ này thật sự là quá thông minh…


Nhưng mà, hắn cũng đoán được nó nhiều ngày như vậy chưa được gặp mẹ của mình, nó đã không nhịn được, vì thế mới quay về thăm, quả nhiên……..Không ngoài dự đoán của anh.


Thổ Nghiêu đứng ở một bên thấy Mặc Thâm Dạ xuất hiện, trong nháy mắt liền khẩn trương, mà những người hộ vệ ở phía sau anh kia, cũng không dám nhao nhao, hoàn toàn khiếp đảm.


“Đại thiếu gia!”. Anh vốn là cung kính gọi một tiếng, sau đó cảnh cáo, nói: “ Xin ngài đừng làm bậy!”.


“Làm bậy?”. Mặc Thâm Dạ lặp lại hai chữ này, tiếp tục đi tới từng bước một, cũng bạ đâu nói đấy nói: ” Tôi khi nào thì đã làm ra cái loại chuyện không ra thể thống này? Tôi đều luôn luôn trực tiếp!”.


Anh nói xong câu đó, bước chân đã dừng ở trước mặt Thổ Nghiêu.


Thổ Nghiêu không khỏi lui một bước về phía sau, khẩn trương nói. “Đại thiếu gia, tôi sẽ không cho người mang tiểu thiếu gia rời đi, cho là phải liều cái mạng này của tôi!”.


“Đây cũng không phải là vấn đề anh có thể muốn hay không, mà là vấn đề tôi có muốn hay không, anh cho rằng một mạng của anh ở trong mắt tôi quan trọng lắm sao? Nực cười,,,,,,,Muốn ngăn cản tôi, anh còn sớm một trăm năm đấy!”. Mặc Thâm Dạ mỉm cười lạnh giọng nói xong, lại đột nhiên vương tay, túm Mặc Thiên Tân đến bên cạnh mình.


“Đại thiếu gia!”. Thổ Nghiêu đột nhiên lớn tiếng quát, rất nhanh chìa tay, bắt được cánh tay phải Mặc Thiên Tân.


“Buông ra!”. Mặc Thâm Dạ ra lệnh.


“Tôi sẽ không thả, nếu đại thiếu gia khăng khăng như thế, tôi đây liền không khách khí!”.


“Không khách khí? Chỉ bằng ngươi?”.


“……”


Mặc Thiên Tân kẹp ở giữa bọn họ, nhìn thấy nguy hiểm trước mặt cậu, đột nhiên dùng sức bỏ cánh tay hai người bọn họ ra, sau đó bộ dạng lên mặt cụ non, lớn tiếng nói: “ Các người cũng không thể trưởng thành một chút, không cần phải luôn dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, ông trời ban cho các ngươi cái miêng chỉ dùng để ăn cơm sao? Bởi vì cái gọi là nam tử hán đại trượng phu, phải dùng tài hùng biện…..Không động thủ!”.


CHƯƠNG 197: TÂM TRẠNG CỦA BÁCH HIÊN TRƯỚC BỮA TIỆC!


Thành thục? Một chút?


Mặc Thâm Dạ và Thổ Nghiêu cũng đột nhiên sửng sốt, sau đó trong nháy mắt xấu hổ.


Tại sao bọn họ lại bị một đứa trẻ mặt búng ra sữa dạy dỗ? Hơn nữa vẻ mặt của cậu còn làm như đó là một điều rất bình thường, rõ ràng tất cả đều là cậu làm ra, cậu như vậy cũng quá thẳng thắn đi?


“Này, tiểu quỷ , là cháu gọi bác ra ngoài, không động thủ cháu cho rằng có thể từ nơi này đi ra ngoài sao?” Mặc Thâm Dạ khó chịu mở miệng.


“Nhưng cháu bảo bác ra ngoài cũng không bảo bác động thủ, cháu muốn bác tới để trợ giúp cháu thôi!” Mặc Thiên Tân cười xấu xa.


“Trợ giúp?”


“Không sai, bác xem. . . . . . Nhiều người như vậy đều là kẻ địch của cháu, cháu lại còn nhỏ, dĩ nhiên không thể đấu lại bọn họ, chỉ cần có bác ở đây, một mình bác trăm trận trăm thắng tất nhiên là sẽ không có vấn đề gì!” Mặc Thiên Tân tràn đầy tự tin nói.


Chân mày Mặc Thiên Dạ hơi nhíu lên, nhìn vẻ mặt tự tin của cậu, đột nhiên buông lỏng tay, nói, “OK! Bác sẽ xem cháu dùng cách gì để thuyết phục người đàn ông này!”


“Cứ giao cho cháu!” Mặc Thiên Tân vẻ mặt tươi cười quay đầu nhìn về phía Thổ nghiêu.


Thổ nghiêu không khỏi cả kinh.


“Tiểu thiếu gia, tôi sẽ tuyệt đối không thả cậu đi!” Anh kiên định mở miệng trước.


Mặc Thiên Tân phát ra âm thanh buồn nôn nói, “Đừng cố chấp như vậy nha, chú suy nghĩ một chút, nếu như chú thật cùng bác tôi đánh nhau, chú là đối thủ của bác ấy sao? chú có thể ngăn cản được bác ấy sao?”


“. . . . . .” Thổ nghiêu trầm mặc, cau mày.


Mặc Thiên Tân hai mắt lại hướng nhìn mấy người phía sau anh, nói, “Các ngươi, dám cùng bác ta đấu vài chiêu sao?”


“. . . . . .” Một nhóm người trầm mặc.


“Chú xem đi, các chú cũng không dám đối nghịch lại bác của tôi, như vậy còn xứng là anh hùng sao, thật đúng là hảo hán không chịu thiệt trước mắt, co được dãn được mới là đại trượng phu, cần gì tự làm mất mặt đây? Phải hay không?” Những điều cậu nói ra làm đám người sau lưng sửng sốt .


Nhưng là Thổ nghiêu cũng không có một chút dao động nào, cố chấp nhìn cậu, kiên định nói, “Kể cả tôi không có cách nào ngăn cản, nhưng mà tôi cũng nhất định phải ngăn cản, đây là lệnh của điện hạ, tôi tuyệt sẽ không bởi vì sợ liền lùi bước, tôi tuyệt sẽ không vì bảo vệ mạng của mình, mà phản bội điện hạ!”


“Bị xử? ? ?” Mặc Thiên Tân bắt được từ ngữ trọng điểm , sau đó mặt tà ác nhìn anh ta nói, “Nói đến hai chữ bị xử này, tôi lại nhớ tới một chuyện, tôi muốn. . . . . . chú cũng có thể đã nghĩ tới đi, chính là sự kiện xảy ra hơn mười ngày trước!”


Hai mắt Thổ Nghiêu trong nháy mắt trợn to, nhớ lại chuyện lần đó lừa gạt điện hạ.


“Tôi nói tên nhà quê. . . . . .”


Người chung quanh nghe thấy biệt danh đó, đều không khỏi cười trộm trong lòng.


Mặc Thiên Tân tiến lên một bước đến gần anh ta nói tiếp, “Đừng quên tôi có nhược điểm của chú ở trên tay, nếu như chú còn muốn sống thật tốt trên thế giới này, nếu như chú còn muốn làm thủ hạ của ba tôi, nếu như chú còn muốn sống lâu trăm tuổi, như vậy sẽ phải. . . . . .”


“Tiểu thiếu gia!” Thổ Nghiêu cắt đứt lời của cậu, cau mày, cáu kỉnh nói, “Coi như cậu đang uy hiếp tôi, tôi cũng sẽ không để cho cậu rời đi, tôi sẽ không phản bội điện hạ, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội điện hạ một lần nữa!”


“Ai. . . . . .” Mặc Thiên Tân thật sâu than thở, phiền muộn mà nói, “Tôi làm sao có thể để cho chú phản bội ba đây? Tôi giống loại người như vậy sao? Chuyện tôi đi ra ngoài đương nhiên có thể nói cho ba rồi, tôi nhất định sẽ thông báo cho ba biết, chỉ là tiền trảm hậu tấu mà thôi!”


“Tiền trảm hậu tấu?” Thổ nghiêu nghi ngờ lặp lại.


“Không sai không sai, chú suy nghĩ một chút, nếu như chờ tôi đi ra ngoài về, lúc tôi trở lại, tôi sẽ tự gọi điện thoại cho ba, nói tôi đi ra ngoài chơi một chút, cũng không có bất kỳ tổn thương gì, hoàn hảo trở lại, cũng không có chạy trốn, chú nói ba còn có thể nói gì đây? Tối đa cũng chỉ là mắng tôi một chút, tức giận một chút thôi, sẽ không làm gì tôi , mà các chú cũng không cần lo lắng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện Mắt Biếc

Những nàng tiểu thư nghịch ngợm

Quả nhân có bệnh

Cặp đôi nghịch ngợm

Tôi đang phụ giúp đám tang thì mẹ tôi xộc vào gọi: “Ra mà xem vợ mày mặc cái gì về này”