Mà Thổ nghiêu cũng không dễ đối phó như thế, hai hàng lông mày vẫn thật sâu nhíu chặt, cố chấp nói, “Thật xin lỗi tiểu thiếu gia, tôi không có cách nào đồng ý, không bằng cậu bây giờ liền gọi điện thoại xin phép điện hạ, nếu như ngài đồng ý, tôi có thể cùng cậu đi ra ngoài, cũng sẽ không có người ngăn cản cậu!”
“Không được!” Mặc Thiên Tân đột nhiên kích động bắt được tay của anh ta, hốt hoảng nói, “Chú không thể nói cho ba, nếu như chú bây giờ nói với ông ấy tôi liền không ra được, làm sao chú có thể cư xử với tôi như vậy đây? Tôi chỉ là một đứa bé, mỗi ngày đều tiếp xúc với chú, nếu như chú có một đứa con, chú hi vọng nó mỗi ngày đều bị người giám thị sao? Làm sao chú có thể tàn nhẫn như vậy đây? Làm sao chú có thể vô tình như vậy đây? Tôi lớn như vậy, mẹ cho tới bây giờ cũng không có đối đãi với tôi như vậy, nhưng là các chú. . . . . . Các chú. . . . . .” Cậu nói xong, nước mắt liền lập tức trào ra, nghẹn ngào nói tiếp, “Các chú mỗi ngày đều xem tôi giống phạm nhân, tôi cũng không làm chuyện phạm pháp, tại sao tôi lại bị đãi ngộ như vậy? Nếu quả như thật muốn tôi cả đời đều như vậy, như vậy các chú không bằng giết chết tôi đi cho rồi, tôi không muốn sống, tôi không cần cuộc sống như vậy, ô. . . . . .”
Cậu nói lung tung lộn xộn xong, trong đại sảnh trống trải, chỉ còn tiếng khóc của cậu, mà lời nói của cậu đều làm cho người khác đau đầu, bắt đầu tự hỏi, đúng lúc này, Mặc Thiên tân đưa một tay ra sau lưng của mình, hướng về phía Mặc Thâm Dạ đứng ở sau lưng cậu làm một ám hiệu.
Mặc Thâm Dạ tinh mắt nhìn thấy động tác tay cậu, cũng hiểu ý tứ của cậu, nhưng mà đối với loại hành động mập mờ này anh thật rất khinh thường, chỉ là. . . . . . Anh cuối cùng vẫn thừa dịp tất cả mọi người bị Mặc Thiên Tân chất vấn, nhanh chóng vươn tay, đưa một con dao, bổ về phía cổ Thổ Nghiêu , trong nháy mắt. . . . . . Thổ Nghiêu – hoàn toàn không có ý thức, cả người vô lực ngã xuống.
“Nice!” nước mắt trên mặt Mặc Thiên Tân biến mất trong nháy mắt, đưa ngón tay cái khen ngợi mà nói, “Bác, bác làm quá đẹp, bác quả thật chính là thần tượng của cháu!”
“Được! Thôi, bác không muốn trở thành đối tượng của cháu nôn mửa!” Mặc Thâm Dạ vội vàng dừng lại lời cậu muốn nói ra khỏi miệng.
“Hắc hắc, bác, bác thật sự là quá thông minh, bác quả thật chính là tri kỷ của cháu, Oh~No~! Là tri âm!”
“Cháu đừng ở đó mà nói hươu nói vượn, ít đùa giỡn với bác đi!” Mặc Thâm Dạ bất đắc dĩ liếc cậu một cái.
“Ha ha ha, bác, đừng nói những điều mập mờ nha, người ta không phải không biết xấu hổ đâu!” Mặc Thiên Tân cố ý nói.
“Tốt lắm!” Mặc Thâm Dạ tiến lên một bước, nhìn ánh mắt sững sờ của đám người phía trước, lạnh lùng nói, “Chúng ta đi thôi!”
“OK!” Mặc Thiên đứng ở bên người anh.
Trong nháy mắt đám người ngăn cản trước mặt tản ra, nhường đường.
Mặc Thâm Dạ sải bước, vừa đi, vừa không khỏi oán trách.
“Về sau không cho phép dùng thủ đoạn hèn hạ này, đường đường chính chính đánh, dù thế nào đi nữa hắn cũng không phải là đối thủ của bác!”
“Nhưng là có thể tiết kiệm một chút hơi sức, sẽ phải tiết kiệm một chút hơi sức, đây là tác phong trí giả !”
“So với trí giả, thân là nam nhân phải đường đường chính chính, lén lén lút lút đó là tiểu nhân!”
“Cháu vốn chính là tiểu nhân, bác xem, cháu mới một mét mốt, đủ nhỏ chứ?”
“Được kêu là lùn!”
“OK! OK! Cháu hiểu rồi, chờ khi cháu lớn lên nhất định đường đường chính chính làm nam nhân, hiện tại liền để cho cháu làm tiểu nhân đi, nói không chừng ngày nào đó, cháu biến thành nam nhân đường đường chính chính còn bác không cẩn thận, liền biến thành tiểu nhân như cháu bây giờ!”
“Cháu nói cái gì?”
“Không có gì, bác đừng để ý…, cháu đã nói với bác, đàn ông, nhất định phải có cảm giác hài hước, nữ nhân mới có thể thích!”
“Thật?”
“Tuyệt đối thật!”
“. . . . . .”
Nhóm hộ vệ đứng ở cửa biệt thự nhìn bọn họ càng ngày càng đi xa, nghe bọn họ đối thoại kỳ quái giữa bọn họ mà cảm thấy lo lắng, đúng lúc bóng lưng của họ đã đi xa khuất, Thổ Nghiêu đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, mọi người cũng đột nhiên xoay người, khiếp sợ nhìn anh?
Anh không có bị đánh ngất xỉu sao?
Hoàn toàn tỉnh táo ?
Thổ Nghiêu đứng thẳng người, xoay người nhìn về phía Mặc Thiên Tân vừa đi khuất, thật sâu thở dài.
“Làm như vậy được không?”
Thanh âm đột nhiên xuất hiện, Hỏa Diễm từ một góc hành lang đi ra, nhìn mặt của Thổ Nghiêu.
“Không có gì không tốt!” Thổ Nghiêu trả lời.
“Không đuổi theo ngăn cản sao?” Hỏa Diễm hỏi.
“Tôi sao có thể ngăn cản con trai đi gặp mẹ đây?” Cho dù ai cũng biết, cậu phí hết tâm tư đợi đến tối nay mới đi ra ngoài, chính là muốn đi đến bữa tiệc xem mẹ có thật bình yên vô sự hay không? Tâm tư của đứa trẻ đó, anh cũng sớm đã đoán được, đối với thủ đoạn của nó, anh cũng sớm đã nhìn thấu, chỉ là. . . . . . Không muốn ngăn cản thôi.
Hỏa Diễm thu hồi tầm mắt của mình, khóe miệng không tự chủ khẽ mỉm cười, nói, “Lần này cậu chỉ có thể trốn sự trừng phạt của điện hạ!”
“Anh không phải cũng giống như vậy, vẫn đứng ở một bên nhìn, cũng không có ra tay!”
“A. . . . . .” Anh nhẹ giọng cười.
Trong nháy mắt, Thổ Nghiêu cùng Hỏa Diễm trên mặt đều lộ ra vẻ thống khổ, trong lòng cùng nhau nghĩ tới một chuyện. . . . . .
Đứa nhỏ này. . . . . . Quá đáng thương!
※※※
Khách sạn Rich
Tại phòng tiệc ở tầng mười
Đại sảnh hào hoa, xa xỉ phô trương, bốn cái bàn dài được xếp ngay ngắn hai bên, trên bàn bày những lẵng hoa tươi xinh đẹp, thức ăn, bữa ăn, rượu ngon, bên trong còn có một cái bục nhỏ trải thảm đỏ , xung quanh xếp đầy những giỏ hoa bách hợp, phía sau dán mấy chữ to màu đỏ, viết chúc Bách Hiên tiên sinh cùng Hạ Thủy Ngưng tiểu thư đính hôn vui vẻ.
Từ bảy giờ rưỡi, tân khách liền rối rít đi tới đại sảnh bữa tiệc, mỗi người đều trang điểm tỉ mỉ ăn mặc sang trọng, trang sức đeo đầy người, mỗi người phụ nữ đều giống như đang thi tuyển mỹ nhân, phô ra vẻ đẹp quyến rũ nhất của mình, mà những người đàn ông còn lại là đều là tây trang thẳng thớm, tóc bóng loáng, ra vẻ anh tuấn .
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khoảng cách tám giờ chỉ còn lại ngắn ngủn mười lăm phút. . . . . .
Phòng hóa trang
Hạ Thủy Ngưng mặc mộ