“Ba….. Thật sự sẽ chết sao?” Mặc Thiên Tân đột nhiên mở miệng hỏi.
Người đàn ông quay đầu nhìn sắc mặt cậu trắng bệch, hai bước đi tới trước mặt của cậu, nói, “Yên tâm đi, điện hạ không có việc gì!”
“Thật vậy chăng?” Cậu hỏi.
“Thật, tôi đã kiểm tra thân thể điện hạ, người sẽ không có nguy hiểm tánh mạng!” Anh ta điềm tĩnh nói.
“Nhưng người ba chảy rất nhiều máu…. Trên sách nói, người chỉ cần chảy qua một phần ba máu sẽ có nguy hiểm tánh mạng, nhưng ba chảy đã vượt qua rồi, ba làm sao sẽ không có nguy hiểm tính mạng chứ? Nếu ba không có nguy hiểm tính mạng, tại sao vẫn hôn mê bất tỉnh? Ba nhất định là…. Nhất định là……” Mặc Thiên Tân nói xong, cảm giác sợ hãi càng gia tăng nghiêm trọng, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
“Tiểu thiếu gia cậu yên tâm đi, tôi cam đoan điện hạ nhất định sẽ không chết, cậu tin tưởng tôi, người sẽ không có chuyện gì, người nhất định sẽ bình an vô sự đứng ở trước mặt của cậu, xin cậu tin tưởng tôi…. Nhất định phải tin tưởng tôi….” Người đàn ông không ngừng an ủi, không ngừng lặp lại ba chữ “tin tưởng tôi” kia.
Nhưng kỳ thật trong lòng hắn cũng thấp thỏm bất an, điện hạ đúng là chảy rất nhiều máu, nhưng chưa đến nỗi sẽ chết, hắn chỉ là sợ nội tạng điện hạ nổ mạnh bị thương, nếu như là nội tạng xảy ra vấn đề vậy thì thật sự nguy hiểm. Hơn nữa ngay tại lúc này, điện hạ tuyệt đối không thể xảy ra sự cố, nếu ngài xảy ra sự cố, những lão gia hỏa kia nhất định sẽ lại tụ họp lại gây chuyện. Hiện tại trong tổ chức thật vất vả mới bình ổn lại, nếu lại xảy ra rắc rối….
Hắn không tự chủ khẽ cau mày! Mặc Thiên Tân nghe lời hắn lặp lại như vậy, đồng thời cũng một lần lại một lần không ngừng tự nói với mình, ba sẽ không có chuyện gì, ba nhất định sẽ không có chuyện gì, nhưng bất an vẫn không cách nào hoàn toàn biến mất, vẫn còn ghi tạc trong lòng.
Thân thể bắt đầu có chút run rẩy, nước mắt cũng liên tục rơi không ngừng.
Người đàn ông thấy bộ dáng của cậu có chút kỳ quái, lo lắng hỏi, “Tiểu thiếu gia cậu làm sao vậy? Cậu không sao chứ?”
“Cháu sợ…. Cháu sợ…. Cháu rất sợ….. Ba nếu chết thật thì làm sao bây giờ? Là cháu giết ba, là cháu hại chết ba….” Mặc Thiên Tân đột nhiên hoảng sợ nói, cả người càng ngày càng khủng hoảng.
Đột nhiên, đèn đỏ phía trên phòng cấp cứu tắt, cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra.
Tử Thất Thất khập khễnh đi theo giường bệnh từ bên trong đi ra.
Mặc Thiên Tân nghe thấy tiếng mở cửa, kích động quay đầu nhanh chóng chạy đến trước mặt bọn họ, hỏi, “Mẹ, ba như thế nào? Ba sẽ chết sao? Ba sẽ chết sao? Ba đã chết sao?”
Tử Thất Thất cuối nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của cậu, khóe miệng chậm rãi giương lên nụ cười, lau chùi nước mắt trên mặt cậu nói, “Ba con không có chuyện gì rồi, anh ta không có chết!”
“Thật sự?” Cậu xác định hỏi.
“Thật, không tin một mình con nhìn đi, anh ta còn thở, anh ta còn sống….”
Mặc Thiên Tân vội vàng xoay người, cái đầu nho nhỏ vừa vặn ghé vào bên giường, hắn dùng tay nhỏ bé của mình dùng sức xoa xoa nước mắt, sau đó nhìn Mặc Tử Hàn ngủ say trên giường.
Ba thật sự lại thở, ba thật sự còn sống, thật tốt quá!
Mặc Thiên Tân nín khóc mỉm cười.
Nhưng Tử Thất Thất ở bên giường bệnh, hai mắt đột nhiên mơ hồ, thân thể bắt đầu khẽ lay động, mà đau đớn dưới chân thật giống như đột nhiên xuất hiện, đau đớn kịch liệt.
Mất đi trọng tâm, cô ngã xuống.
“Mẹ!” Mặc Thiên Tân sợ hãi kêu.
Bác sĩ đứng ở bên cạnh Tử Thất Thất rất nhanh đở lấy thân thể của cô, đơn giản kiểm tra một chút cho cô, sau đó dùng Trung văn không lưu loát nói, “Cháu….. Yên tâm, cô ấy….. Không có việc gì, chẳng qua là…… Kinh hãi quá độ, ngất đi rồi, bất quá….. tôi hiện tại chuẩn bị phẫu thuật cho cô ấy, lần này….. Tuyệt đối sẽ không nguy hiểm, các người yên tâm đi nghỉ đi!”
Mặc Thiên Tân rốt cục cũng an tâm, nhưng nhìn ba nằm trên giường, mẹ hôn mê, chân mày cậu thủy chung cũng không có giãn ra, cậu vẫn như cũ cho rằng chuyện phát sinh ngày hôm nay, toàn bộ đều là lỗi của mình.
Mà người đàn ông đứng ở một bên vẫn trầm mặc không nói, an tâm nhìn khuôn mặt Mặc Tử Hàn, chân mày cũng khẽ chau lên.
Chuyện này rốt cuộc là ai làm?
Hắn nhất định phải điều tra rõ ràng……….
CHƯƠNG 96: CÁI NGƯỜI NÀO ĐÓ, CHÍNH LÀ NGƯỜI NÀY…
Sau một ngày một đêm
Phòng bệnh VIP
Vách tường màu trắng, nóc nhà màu trắng, kết cấu kiểu nhà ở nhưng lại tràn ngập mùi nước khử trùng. Mặc Tử Hàn bình tĩnh nằm ở trên chiếc giường đôi rộng lớn, hai mắt khép lại, mà ở bên cạnh anh, Tử Thất Thất lẳng lặng ngồi ở trên ghế, theo dõi sắc mặt anh chuyển dần sang hồng nhuận.
Bỗng nhiên….
Chân mày Mặc Tử Hàn khẽ run run, mơ hồ chau lên, tâm Tử Thất Thất lập tức khẩn trương lên, thân thể khẽ dựa vào anh, theo dõi hai mắt nhắm chặt của anh.
“Mặc Tử Hàn? Anh đã tỉnh chưa? Tỉnh sao?” Cô khẩn trương rồi lại nhẹ giọng kêu lên.
Mặc Tử Hàn đang mê man mơ hồ nghe được thanh âm của cô, anh dùng lực mở hai mắt mệt mỏi của mình, tầm mắt từ mơ hồ chậm rãi chuyển biến rõ ràng, cuối cùng thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp của Tử Thất Thất, trong đầu nháy mắt nhớ tới chuyện đã xảy ra trong toilet.
Nhẹ nhàng mở ra đôi môi khô khốc, nói, “Cô…. Không có sao chứ?”
Nghe được câu nói đầu tiên của Mặc Tử Hàn, nước mắt Tử Thất Thất nháy mắt hiện lên, lại một lần nữa trong hốc mắt chảy xuống.
Mặc Tử Hàn nhìn nước mắt cô không ngừng chảy xuống, trái tim cũng co rút đau đớn, dùng sức giơ lên tay phải vô lực của mình, nhẹ nhàng chạm vào hai má cô, lau những giọt nước mắt cô rơi xuống, sau đó lại mở miệng nói, “Làm sao vậy? Khóc cái gì? Nơi nào đau sao?”
“Ô…..” Tử Thất Thất cố nén tiếng khóc, đột nhiên tan vỡ, oa một tiếng gục bên giường, giống như một đứa trẻ cao giọng khóc lớn.
“Đồ ngốc…..Đồ ngốc Đồ ngốc Đồ ngốc Đồ ngốc Đồ ngốc Đồ ngốc Đồ ngốc…..Anh là đại ngốc,đại ngốc đại ngốc đại ngốc đại ngốc đại ngốc đại ngốc……. Tại sao? Tại sao muốn cứu tôi, tại sao lại quan tâm tôi, tại sao đối với tôi như vậy? Anh rõ ràng chính là một trứng thối, anh có thể tự bảo vệ mình, anh có thể dùng tôi làm lá chắn bảo vệ mình, nhưng anh tại sao….. tại sao? Tại sao Tại sao Tại sao Tại sao…… Tại sao lại ôm lấy tôi?” Cô lớn tiếng oán trách, lớn tiếng chất vấn, lớn tiếng kêu to, đồng thời cũng lớn tiếng khóc.
Tại sao người đàn ông này khi vừa tỉnh dậy đã quan tâm cô? Không phải nói cô là con rối của anh ta sao? Nếu là con rối, cũng đừng có lo lắng cho cô, đừng nó