Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần I) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
80s toys - Atari. I still have

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần I) (xem 4545)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần I)

bị thạch cao bao chặt kia.


“Này…. Đây là có chuyện gì? Cô bị thương?” Anh rõ ràng liều mạng như thế bảo vệ cô, nhưng lại còn làm cô bị thương?


“Làm phiền người nào đó liều chết cứu giúp, tuy rằng mạng của tôi xem như đảm bảo, nhưng mà khi người nào đó nhào về phía tôi, chân bất hạnh bị cái thân thể nặng nề kia ngăn chặn, hơn nữa cũng bởi vì người nào đó bắt tôi đi đôi giày cao gót cao mười phân, cho nên mắt cá chân của tôi cũng bị lệch, mang đến bộ dáng hiện tại này, cho nên….. Nếu tôi có cơ hội gặp lại được người nào đó kia, tôi nhất định sẽ cảm tạ hắn, nhưng đồng thời cũng muốn làm cho hắn hướng về phía tôi nói xin lỗi!”


Tử Thất Thất nở nụ cười chuyên nghiệp nói, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm khuôn mặt Mặc Tử Hàn.


Cái người nào đó, chính là người này……..


CHƯƠNG 97: BÍ MẬT KHÔNG THỂ NÓI CỦA HAI MẸ CON


Mặc Tử Hàn nghe cô mở miệng một tiếng người nào đó, trong lòng mơ hồ cảm thấy có lỗi.


Quả thực, anh tựa hồ còn có chút ấn tượng, tựa hồ anh thật sự đè lên chân của cô, mà chuyện giày cao gót cũng là anh cố ý trêu cợt cô, bất quá, vết thương này thật có thể trở thành cớ sao? Cô không phải là còn có một chân trái vẫn hoàn hảo sao? Thật sự không thể trốn sao? Hay là…. Cô căn bản là không muốn trốn?


Quên đi, không quản những thứ này, có lẽ đây chính là thiên ý đi, là trời cao cho cô một lý do, để cô ở lại bên cạnh anh.


“Nếu như vậy, vậy chúng ta cùng ở phòng này đi!” Anh mở miệng cười.


“Cái gì?” Tử Thất Thất kinh ngạc.


“Dù sao giường cũng khá lớn, cô không cần khách khí!” Mặc Tử Hàn một bộ đắc ý.


“Ai khách khí với anh, tôi mới không cần, hơn nữa phòng bệnh của tôi cũng đã an bài tốt, ở ngay cách vách!”


“Phải không? Ở cách vách?”


“Đúng vậy!”


“Tốt lắm….” Khuôn mặt Mặc Tử Hàn đột nhiên trở nên lạnh như băng, có chút lên giọng nói, “Hổ Phách!”


“Két” Cửa phòng theo thanh âm mở ra, một người đàn ông từ ngoài cửa đi vào, người nọ chính là người đàn ông ngày hôm qua đem Mặc Tử Hàn mang tới bệnh viện.


Hắn sải bước đến bên giường, cung kính khom lưng chín mươi độ, sau đó máy móc mở miệng nói, “Điện hạ, ngài có gì phân phó?”


“Anh lập tức đi đem phòng bệnh cách vách trả lại, nói với bác sĩ, từ hôm nay trở đi Tử Thất Thất tiểu thư sẽ ở cùng một phòng với tôi, đương nhiên, viện phí tôi sẽ giao gấp đôi!”


“Vâng, tôi lập tức đi làm ngay!”


“Đi đi!”


Hổ Phách lập tức lui ra khỏi phòng, Tử Thất Thất trợn to hai mắt nhìn bọn họ kẻ xướng người họa.


Bọn họ vậy mà tự tiện quyết định chuyện của cô?


“Tôi nói tôi sẽ không ở cùng một phòng bệnh với anh, nếu anh đem phòng bệnh của tôi trả lại, vậy thì tôi đi xin ở phòng bệnh bình thường, tóm lại….. Tôi tuyệt đối không muốn ở chung một chỗ với trứng thối anh!” Cô kiên định, kiên quyết thét lớn.


“Đây là thái độ đối đãi với ân nhân cứu mạng của cô sao?” Hai mắt Mặc Tử Hàn sắc bén nhìn cô.


Tử Thất Thất sửng sốt.


Ân nhân cứu mạng?


“Phải….. Là anh không nên cứu tôi, tôi lại không cầu anh cứu tôi!” Cô kiên trì đến cùng.


“A, tôi hiểu, đây chính là ‘vong ân phụ nghĩa’ trong truyền thuyết!”


“Anh nói cái gì?”


“Tôi nói cô vong ân phụ nghĩa a!”


“Tôi nào có!”


” Cô không có sao? Tôi rõ ràng cứu cô, nhưng là cô chẳng những mắng tôi là trứng thối, còn ngay cả việc ở lại phòng bệnh của tôi chiếu cố tôi một ít chuyện cũng không nguyện ý, đây không phải vong ân phụ nghĩa thì là cái gì?”


“Chiếu… Chiếu cố anh? Tôi cũng là bệnh nhân!”


“Thì vết thương nhỏ này của cô coi như là khuyết điểm?”


” Cái gì? Vết thương nhỏ? Anh thử làm gãy một chân của mình xem, xem có phải vết thương nhỏ hay không? Xem có đau nhiều hay không? Thật là, tôi nhịn đau ở trong phòng cấp cứu đứng sáu giờ cùng anh, anh lại còn nói tôi vong ân phụ nghĩa, tôi thấy anh mới là vong ân phụ nghĩa!” Tử Thất Thất tức giận oán hận, nhưng là nhớ tới sáu giờ kia ở trong phòng cấp cứu, cô thật không có ấn tượng về đau đớn gì, đầy trong đầu đều là khuôn mặt trắng bệch kia của Mặc Tử Hàn, còn có tiếng hít thở yếu ớt kia.


Sợ hãi làm cô quên mất đau đớn, nhưng là….. Đau vẫn là đau, quả thực rất đau!


Mà Mặc Tử Hàn nghe được cô nói theo anh ở trong phòng cấp cứu sáu giờ, không khỏi có chút kinh ngạc.


“Cô nhịn đau ở trong phòng cấp cứu theo tôi sáu giờ? Cô lo lắng tôi sẽ chết như vậy sao?” Anh lặp lại.


“Ách….” Chẳng biết tại sao Tử Thất Thất vậy mà cảm thấy có chút xấu hổ, xấu hổ nói, “Không có biện pháp a, ai kêu anh khóa tôi chung một chỗ, tôi vạn bất đắc dĩ mới cùng anh vào phòng cấp cứu, tôi không phải bởi vì lo lắng cho anh mới nhịn đau sáu giờ, hơn nữa anh chết đâu liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ mong sao anh chết ngay lập tức!”


Khi cô nói xong câu đó, cô bỗng nhiên có loại suy nghĩ xúc động, thái độ kích động này căn bản là không đánh đã khai nha, cô đây là làm sao vậy? Ở trước mặt của anh kích động cái gì? Xấu hổ cái gì? Khẩn trương cái gì?


“Ha ha….” Mặc Tử Hàn nhẹ giọng cười.


“Anh cười cái gì, tôi đã nói không phải bởi vì lo lắng cho anh!”


“Tốt tốt tốt, tôi đã biết, cô không cần giải thích, tôi hiểu….. Tôi đều hiểu……”


“Anh…. Anh….” Khuôn mặt Tử Thất Thất đỏ lên.


Anh hiểu được cái gì? Anh rõ ràng cũng đã nhận định cô lo lắng cho anh, mặc dù thật sự cô lo lắng cho anh không sai, nhưng là…. Nhưng là…. Cô cũng không muốn cho anh biết a!


“Ha ha…..” Mặc Tử Hàn lại cười khẽ, nhìn khuôn mặt đỏ rực của cô.


“Đừng cười nữa!” Tử Thất Thất tức giận.


“Tôi cười một cái cũng không được sao?”


“Không thể! Không cho phép! Nín!”


“Làm sao mà cô còn bá đạo hơn tôi vậy?”


“Hừ….?”


Bỗng nhiên…..


Hai người đang tranh cãi ầm ĩ, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, nhưng lần này là từ từ từng chút từng chút mở ra, mà bóng dáng nho nhỏ của Mặc Thiên Tân trong khe cửa hơi hơi ló ra, cúi đầu không dám nhìn thẳng bọn họ.


Tử Thất Thất thấy cậu lập tức nghi hoặc nói, “Bảo bối con làm sao vậy? Đi vào a, ba con đã tỉnh rồi!”


“……”


Lần đầu tiên, Mặc Thiên Tân trầm mặc không nói bất kì lời nào, đầu vẫn cúi thật thấp, hoàn toàn không dám ngước lên, hơn nữa bóng dáng tựa hồ cũng từ từ lui về phía sau, giống như đang sợ cái gì.


“Vào đi, ta cũng đang có chuyện cần nói với con!” Mặc Tử Hàn đột nhiên lạnh lùng mở miệng.


[

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện Nè Ngốc Đừng Bỏ Cuộc Online

Màn Lợi Dụng Bỉ Ổi Của Gã Bạn Trai Ở Trời Tây

“Sao chú không đưa vợ con tới?”

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh Full

“Mày không phải con tao, tao không có loại con hư hỏng như mày” ai ngờ đứa con 18 tuổi tỉnh bơ: “Ít ra con có bầu còn biết cha đứa bé là ai, mẹ có biết cha của con là ai không?”