“Lạch cạch!”
Mới vừa kẹp lên một miếng thịt kho tàu, lần thứ N rơi xuống trên bàn cơm.
Tử Thất Thất tức giận cắn môi dưới, tức giận toàn thân run rẩy, đột nhiên….
“Há mồm!”
Mặc Tử Hàn ưu nhã cầm chiếc đũa mang theo một miếng thịt kho tàu đưa tới bên miệng cô.
Tử Thất Thất nhíu mày nhìn anh, nhìn cái vẻ mặt đắc ý kia.
“Hừ!” Cô hừ lạnh, quay đầu đi.
Cô cho dù chết đói ăn đồ anh ta gắp.
“Phục vụ!” Cô đột nhiên kêu to giơ tay lên.
Người phục vụ mặc đồng phục Trung Quốc đi tới cạnh cô, anh cung kính cúi đầu, cười nói, “Tiểu thư, cô cần gì?”
“Giúp tôi lấy một cái thìa, cám ơn!”
“Xin chờ một chút!”
Người phục vụ lui về xoay người đi, Tử Thất Thất lập tức đắc ý nhìn Mặc Tử Hàn, ngẩng đầu thật cao, thiêu hạ lông mày.
Như thế nào?
Cô trong lòng nói như vậy.
Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng của cô, không khỏi hé miệng cười một tiếng.
Không nghĩ tới cô cũng có thể lộ ra bộ dáng đáng yêu như thế, xem ra lựa chọn tới nơi này ăn cơm rất đáng giá.
Rốt cục, Tử Thất Thất có thể thuận lợi ăn, chẳng qua là còn có chút không quen, mà Mặc Tử Hàn chỉ ăn vài miếng, sau đó liền quay đầu nhìn cô không chớp mắt, thật giống như có tư vị khác.
Mà Mặc Thiên Tân ngồi đối diện bọn họ, nhìn không khí coi như ấm áp, không khỏi lại cười tà ác lần nữa.
Buổi trưa hai người bọn họ lại dám đè cậu thiếu chút nữa chết lềnh bà lềnh bềnh, thù này cậu nhớ kỹ, cho nên….
“Mẹ, mẹ đừng ăn suốt thế a, nếm thử dưa hấu này xem, rất ngọt!”
“Thật sự?” Tử Thất Thất không có bất kỳ hoài nghi, cầm lấy một miếng ăn.
“Mẹ, đồ uống này cũng không tệ, mẹ nếm thử!”
“Thật sự?” Tử Thất Thất vẫn không hoài nghi, cầm lên uống.
“Mẹ, canh này không tồi, mẹ thử xem!”
“Thật sự?” Tử Thất Thất nếm thử một miếng, cười nói, “Thật sự không tệ….” Nói xong lại uống một chén.
Nửa giờ sau, ăn uống no đủ, Tử Thất Thất vẻ mặt hạnh phúc gợi lên khóe miệng, nhưng là đột nhiên….
Sắc mặt Tử Thất Thất đột biến!
Mặc Thiên Tân vui vẻ khóe miệng lại gợi lên.
Tới! Tới!
Đây chính là trả thù của cậu.
Tử Thất Thất tay trái ôm bụng, chân mày nhăn lại, lúc này mới bỗng nhiên phát hiện, trúng kế.
“Mặc Thiên Tân….” Cô lớn tiếng kêu tên cậu.
Mặc Thiên Tân bộ mặt lập tức rực rỡ ánh mặt trời nhìn cô nói, “Mẹ, bởi vì cái gọi là có cừu tất báo mới là quân tử, con mặc kệ hai người đang làm trò gì, nhưng các người lại dám cùng đè nặng con một đứa bé nhỏ yếu, cho nên trả thù một chút cũng phải, như vậy…. con lên xe trước chờ hai người!” Cậu nói xong liền lập tức bỏ trốn.
Tử Thất thất nhìn bóng lưng cậu chạy trốn, khiếp sợ thật lâu không thể bình tĩnh. Trả thù?
Nó có phải tìm nhầm đối tượng hay không vậy?
Đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn Mặc Tử Hàn! Đều là lỗi của anh ta.
Mặc Tử Hàn sớm thản nhiên tươi cười, từ lúc cô ăn dưa hấu đã đợi đến thời khắc hiện tại.
Đáng giận!
Tử Thất Thất cắn chặt môi dưới.
Nhìn một bộ “tôi chờ cô van cầu tôi”, cô phi thường không thoải mái. Tức giận đứng lên, sau đó xoay người hướng toilet. Nhưng là mới bước một nửa lại không bước tiếp, bởi vì Mặc Tử Hàn vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên ghế, thưởng thức sắc mặt rối rắm lúc này của cô.
Tử Thất Thất đứng tại chỗ, do dự rất lâu sau đó, cuối cùng hít một hơi thật sâu, xoay người nhìn khuôn mặt đắc ý của Mặc Tử Hàn.
“Làm sao? Có lời gì muốn nói với tôi?” Mặc Tử Hàn cười mở miệng hỏi.
“………” Tử Thất Thất do dự trầm mặc.
“Kỳ thật cô không nói cũng không quan hệ, tôi hiểu được, nhưng nếu muốn để tôi cùng cô đến toilet, vậy thì….” Anh hơi dừng lại, nói tiếp, “Hôn tôi đi!”
Cái gì?
Tử Thất Thất kinh hãi, trừng lớn hai mắt!
Hôn?
Anh ta muốn hôn.
“Thế nào? Không muốn?” Anh nhìn thấu lòng của cô.
“…..” Tử Thất Thất nhíu mày.
Mặc Tử Hàn cười, uy hiếp nói, “Nếu cô không hôn tôi, vậy thì tôi ở chỗ này, dù sao tôi cũng rất rảnh rỗi!”
Tử Thất Thất tức giận trừng mắt nhìn anh, hai tay nắm thành quả đấm.
Tục ngữ nói, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu (việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng đại sự)! Mặc dù….. Hiện tại không có đại mưu gì, nhưng mà…. cô không nhịn được!
Đột nhiên tiến về phía trước một bước đi đến trước mặt của anh, không chần chờ chút nào khẽ khom lưng hôn lên trán anh.
Mặc Tử Hàn kinh ngạc!
Không nghĩ tới cô lại thật sự hôn anh!
Mặc dù cô hôn là cái trán anh, nhưng không hiểu có cảm giác còn vui sướng hơn so với hôn môi, hơn nữa chẳng qua là bị môi của cô đụng một cái mà thôi, vì sao tim của anh trong nháy mắt giống như nở hoa, tràn đầy hơi thở màu hồng?
Tử Thất Thất rất nhanh đứng thẳng người, xấu hổ nhìn anh, giật giật khóa tay giữa hai người bọn họ.
Mặc Tử Hàn đột nhiên trở lại bình thường, có chút bối rối nhìn cô, rất nhanh sửa sang lại vẻ mặt của mình, đứng lên.
“Đi thôi!” Anh lạnh lùng mở miệng.
Tử Thất Thất gấp gáp đi trước, Mặc Tử Hàn theo phía sau cô, mà sau khi đi được mấy bước, chân mày bỗng nhiên chau lên, tầm mắt khẽ nhìn về phía sau.
Có người theo dõi bọn họ?
Là ai?
CHƯƠNG 94: BẤT NGỜ XẢY RA TAI NẠN, MẶC TỬ HÀN BỊ THƯƠNG NẶNG
Trước cửa toilet.
Tử Thất Thất vội vàng mở cửa toilet nữ ra, nhanh chóng bước vào, Mặc Tử Hàn phía sau lại đột nhiên túm lấy tay cô.
Cô quay đầu lại, cau mày nhìn chằm chằm anh.
Để làm chi?
Hôn cũng hôn, còn muốn nuốt lời?
Cô dùng đôi mắt để biểu đạt tiếng lòng của mình.
Mặc Tử Hàn hoàn toàn không thấy bất kỳ biểu tình của cô, bàn tay to kéo cô lại, đem chân cô kéo ra ngoài, trực tiếp tới cánh cửa bên cạnh.
Tử Thất Thất trợn to hai mắt!
Nam…. Nam…. Toilet nam?
Chỉ thấy những đồng bào nam đứng ở toilet nam khiếp sợ nhìn Tử Thất Thất một thân lửa đỏ, toàn bộ nhanh nhẹn bưng kín cùng một cái địa phương, sau đó rất nhanh kéo khóa, cuối cùng vội vàng chạy ra khỏi nơi này.
Trong nháy mắt, trong toilet không có một bóng người, còn mơ hồ truyền đến thanh âm kinh ngạc từ phía sau……..
“Sao lại thế này, cô gái kia làm sao vào toilet nam?”
“Làm tôi giật cả mình!”
“Hơn nữa còn mặc một thân màu hồng, cô ta là biến thái sao?”
“Bất quá bộ dáng cũng không tệ lắm!”
“……”
Tử Thất Thất nghe tiếng nghị luận càng ngày càng mơ hồ kia, còn có Anh văn cô nghe không hiểu, cả người tựa như phong hoá ngơ ngác đứn