Ngồi trên ghế sô pha tao nhã cầm chiếc cốc có chân bên cạnh khẽ uống một ngụm chất lỏng màu hổ phách, sau đó bất giác nhìn về phía xa xa.
“Cốc cốc cốc”
Bất ngờ có tiếng gõ cửa, Mặc Tử Hàn nhanh chóng trở lại bình thường.
“Vào đi!”
Cửa phòng mở ra, Hỏa Diễm cầm tư liệu đã điều tra được mang tới trước mặt anh.
“Đã tìm được rồi?” Anh hỏi.
Hỏa Diễm vừa đưa tư liệu cho anh vừa nói: “Người phụ nữ kia tên là Tử Thất Thất. Lúc đầu là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, thế nhưng bảy năm trước công ty của bố cô ta bị phá sản cho nên trở thành hai bàn tay trắng. Hơn nữa còn trong tình trạng thiếu nợ, bố cô ta vì vậy nên mới nhảy lầu tự tử, người mẹ cũng chết theo, còn cô ta…”
“Điều tôi muốn nghe không phải là những cái này!” Mặc Tử Hàn cắt ngang lời anh ta lạnh lùng nói: “Cô ta đâu? Hiện đang ở đâu?”
“…” Hỏa Diễm chợt im lặng vài giây, sau đó cúi đầu nói: “Cô ta đã chết!”
“Cái gì?” Mặc Tử Hàn đột nhiên đứng bật dậy.
“Cậu vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem.”
“Cô ta đã chết. Một tháng sau khi ba mẹ cô ta chết, cô ta cũng nhảy xuống biển tự tử.”
Nhảy xuống biển?
“SHIT! Chết tiệt!” Mặc Tử Hàn phẫn nộ chửi rủa.
Sao cô ta có thể chết? Không được sự cho phép của anh, sao cô ta dám tự sát?
Người đàn bà to gan!
“Đi tìm cho tôi!” Anh quát ra lệnh “Cho dù chết cũng phải đem xác cô ta về”
Hỏa Diễm kinh ngạc nhìn cơn thịnh nộ của anh.
Tại sao anh lại tức giận như vậy? Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà.
Chợt nghĩ tới cái gì đó, anh ta sợ hãi nói: “Đại ca, không phải anh… để đồ vật kia ở chỗ cô ta chứ?”
“…” Mặc Tử Hàn im lặng không có phủ nhận.
Vào ngày đó của bảy năm trước, cảnh sát khắp nơi đều truy nã anh, những lão già trong hắc đạo cũng nhân cơ hội phái người tới giết anh. Bị cô lập tứ phía bất đắc dĩ anh đành phải đi lánh nạn ở nơi khác. Ấy vậy lại đụng phải người phụ nữ điên kia. Thế nhưng nhờ đụng phải cô ta khiến anh có được một kế hoạch tuyệt vời.
Chỉ cần đem vật đó để trên người cô ta, như vậy cảnh sát và đám người trong hắc đạo kia mãi mãi không thể tìm được, càng không thể nghĩ ra. Không có vật kia, cảnh sát cũng không thể phán tội tử hình cho anh, mà vị trí đế vương hắc đạo kia cũng không ai có thể ngồi. Thế nhưng vị trí kia cũng không thể để không, phải có người thay thế anh trong khi anh an toàn ở tù. Đại khái là đứng đằng sau thao túng để Hỏa Diễm dùng bảy năm thay anh củng cố vị trí của mình. Nhưng người tính không bằng trời tính, anh không ngờ người phụ nữ kia lại đi tự sát.
“Tìm cho tôi, nhất định phải mang được đồ vật đó về!” Cho dù phải hút khô hết nước trên biển, anh cũng phải tìm được toàn bộ thi thể của cô ta.
“Vâng” Hỏa Diễm lập tức xoay người đi khỏi.
…
Bên ngoài khu nhà cao cấp.
Mặc Thiên Tân đáng yêu đeo cặp sách trên lưng, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đeo một cặp kính đen, cải trang đứng ở cổng.
“Mình chưa bao giờ gặp phụ thân đại nhân, hôm nay phải đến đùa với ba một chút, hì hì…”
CHƯƠNG 15: NGƯỜI GẶP NGƯỜI THÍCH, HOA GẶP HOA NỞ, ĐẾN LỐP XE THẤY CŨNG PHẢI NỔ…
Mặc Thiên Tân ngồi trước cổng chính cách đó không xa, chờ, chờ, chờ, chờ đến Hoa nhi cũng cảm thán thế nhưng cánh cổng sắt nhà Mặc gia chưa từng mở ra.
“Ai…” Cậu buồn bực thở dài.
Thật vất vả mới đợi được ba ra tù, chẳng qua muốn gặp một lần cũng khó như vậy sao?
Nhìn bầu trời dần tối, cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay đang nghĩ hay về nhà thì chiếc cổng sắt nhà Mặc gia cuối cùng cũng mở ra. Một chiếc xe Bugatti màu đen từ bên trong đi ra.
Mặc Thiên Tân đột nhiên đứng lên, hai mắt toát ra kim quang, đôi chân nhỏ bé rất nhanh chạy về hướng đường cái. Cuối cùng đứng ở giữa đường, giang rộng hai tay ra chặn lối.
Trên xe.
Hỏa Diễm ngồi phía trước lái xe, Mặc Tử Hàn ngồi ở phía sau. Hai người đồng thời trông thấy Mặc Thiên Tân đang đứng chặn đường.
“Đại ca?”
“Tiếp tục đi.”
“Thế nhưng… đó chỉ là một đứa bé.”
“Trẻ con thì có thể ngáng đường của tôi sao? Tôi không nhớ là mình có tâm địa từ bi bao giờ. Chính nó muốn tìm cái chết, tôi sẽ thành toàn cho nó… tiếp tục đi.” Mặc Tử Hàn ra lệnh, không quan tâm tới sống chết của bất cứ kẻ nào.
Hỏa Diễm hơi nhíu mày, thế nhưng vẫn dẫm xuống chân ga, tăng tốc độ xe.
Mặc Tử Hàn hai mắt nhìn chằm chằm Mặc Thiên Tân càng ngày càng gần. Anh thật muốn xem lá gan cậu lớn bao nhiêu, có thể kiên trì tới khi nào thì bỏ đi. Nhưng mà khi còn cách khoảng năm thước, khóe miệng Mặc Thiên Tân nhếch lên, khuôn mặt tươi cười của cậu khiến anh hơi kinh ngạc. Đồng thời “bùm” một tiếng nổ vang lên, lốp xe đột nhiên nổ tung, chiếc xe vừa vặn dừng trước mặt Mặc Thiên Tân.
“Yes!”
Mặc Thiên Tân nắm chặt tay,làm ra tư thế thắng lợi. Sau đó vui vẻ bước đến bên cạnh cửa xe, đắc ý gõ vào cửa sổ ba cái.
“Cộc, cộc, cộc.”
Cửa kính màu đen từ từ hạ xuống, Mặc Tử Hàn quay đầu trừng mắt nhìn khuôn mặt đeo kính của cậu.
“Hi, chú, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau!”
Lần đầu tiên gặp ba rõ ràng đến như vậy, cậu chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung – đẹp trai mê người! Rất tàn bạo! Quả thực không thể so sánh!
Chú?
Mặc Tử Hàn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tiểu quỷ, sao ngươi dám chặn xe của ta, không sợ chết sao?”
“Sợ a, cháu đương nhiên sợ! Nhưng có một vị người gặp người thích, hoa gặp hoa nở nói với cháu, đến lốp xe thấy cũng phải nổ: chỉ cần cháu đứng ở đó, tuyệt sẽ không chết! Người đó còn đưa cho cháu một trăm hai mươi đồng nữa!” Cậu mặt không đỏ, tim không nhảy bịa ra một người hoàn toàn xa lạ
“Vậy người kia đâu?” Mặc Tử Hàn hoàn toàn mắc bẫy.
“Không biết a. Người đó đã đi rồi. Nhưng mà người đó có để lại một phong thư nhờ cháu chuyển cho chú!” Mặc Thiên Tân nói xong liền lấy một phong thư trong cặp sách ra đưa cho anh.
Mặc Tử Hàn nghi ngờ nhận lấy phong thư, đang muốn xem
“Chờ chút!” Mặc Thiên Tân vội ngăn cản anh.
“Sao vậy? Không phải là của ta sao?”
“Đúng là của chú. Nhưng mà cái người người gặp người thích, hoa gặp hoa nở kia có lời chuyển lại cho chú.” Cậu vẻ mặt tinh quái, khuôn mặt lúc đó lóe ra
“Nói” Mặc Tử Hàn lên tiếng.
“Người đó nói… tìm tìm kiếm kiếm, kiếm kiếm tìm tìm, mặc dù tìm người trong hàng nghìn người giữa phố phường đông đúc, nhìn lại chợt thấy người đó đứng cạnh cái đèn cụt.” Cậu nói xong còn cố ý gợi ý cho anh.
CHƯƠNG 16: CHÚ, CHÚ SẼ CHỊU TRÁCH NHIỆM VỚI CHÁU SAO?
Mặc Tử Hàn hoàn toàn không hiểu cậu vừa nói cái gì, cũng không ý thức được gợi ý của cậu. Nhưng mà khuôn mặt tiểu quỷ này có gì đó rất quen thuộc.
Từng gặp ở đâu?
Không có khả năng. 7 năm qua anh đều ở trong tù, sao có t