“Được thôi, vậy đi đâu nói chuyện?”
“Anh đã chọn được một nhà hàng tốt rồi!”
“Vậy đi thôi!”
“Ừ!”
Bách Hiên duỗi tay phải ra, Tử Thất Thất vẫn không có đụng vào, cùng anh giữ khoảng cách nhất định, cùng nhau bước đi.
Phương Lam từ bên trong bước ra nhìn bóng lưng họ hơi hơi nhíu mày.
…
Bên ngoài khách sạn
Hỏa Diễm bước ra khỏi xe, cung kính mở cửa xe bên phải đằng sau ra.
Chân phải thon dài của Mặc Tử Hàn từ bên trong bước xuống, đôi giày da bắt mắt màu đen chạm xuống mặt đất, anh ngạo nghễ đứng trước cửa khách sạn Rich.
Nếu lời của tiểu quỷ kia nói là thật vậy thì người phụ nữ kia chắc chắn ở chỗ này.
Bước nhanh ra, mạnh mẽ đi về hướng cửa chính trong suốt.
Đúng lúc này, thang máy số 1 đột nhiên mở ra. Bách Hiên từ bên trong đi ra vừa vặn thấy Mặc Tử Hàn đang đi vào.
Hai mắt kinh ngạc mở to.
“Thất Thất, em để quên đồ trong thang máy!” Anh đột nhiên bịa chuyện.
“Vậy sao? Ở đâu?”
Tử Thất Thất lúc đầu một chân đã bước ra khỏi thang máy nhưng lại nghe thấy lời anh nói lập tức thu chân trở về, xoay người cúi xuống tìm kiếm.
Bách Hiên thừa cơ ấn phím đóng bên dưới, cánh cửa lập tức đóng lại.
Nhìn thấy thang máy đã đi lên, anh nhanh chóng khôi phục lại biểu tình ban đầu, sau đó quay đầu nhìn Mặc Tử Hàn trước mặt.
“Mặc tiên sinh, chào anh!” Anh gợi lên nụ cười xã giao nhìn Mặc Tử Hàn chào hỏi.
Hai mắt Mặc Tử Hàn nhìn về phía anh, tìm kiếm khuôn mặt anh trong trí nhớ.
“Bách tổng!” Anh khẳng định nói!
“Anh còn nhớ tôi sao, thật đúng là vinh hạnh cho tôi!”
“Người thừa kế tập đoàn Bách thị sao tôi có thể quên chứ? Nếu tôi nhớ không lầm thì khách sạn này là do anh phụ trách.”
“Đúng vậy, là tôi!”
“Vậy cũng thật khéo, tôi muốn hỏi thăm một người!”
“Anh muốn hỏi ai?”
“Một người phụ nữ tên là Tử Thất Thất. Trước kia cô ấy có thể là khách quen ở đây nhưng hiện tại có lẽ là một nhân viên!” Dù sao muốn vào được đây phải là người có tiền, mà bảy năm trước nhà cô đã phá sản rồi.
“Thất Thất…” Bách Hiên nghi hoặc lặp lại, hơi nhíu mày như đang nhớ lại nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, cười nói: “Tôi không nghĩ là có người này, dù sao nhân viên ở đây ít nhất cũng có hơn nghìn người, khách qua lại cũng không thể đếm được. Có điều nếu như Mặc tiên sinh muốn tìm người này, tôi sẽ nói với cấp dưới tìm lại một phần tư liệu về nhân viên và khách hàng, ngày mai sẽ đưa cho anh.”
“Vậy cảm ơn!” Mặc Tử Hàn gợi lên nụ cười nhẹ nơi khóe miệng nhưng trên mặt vẫn lạnh như cũ.
“Không có gì!”
Hai người cứ thế một nghênh (nghênh tiếp) một họa (đáp lại), chợt “Đinh” một tiếng, thang máy số 1 cùng thang máy số 2 đồng thời mở ra.
Bách Hiên hoảng hốt xoay người lại phía thang máy số 1, một chân rục rịch, làm bộ dáng như muốn bước vào, mà Mặc Tử Hàn hai mắt hẹp dài khẽ liếc anh một cái, hờ hững bước vào thang máy số 2.
Tử Thất Thất đồng thời từ trong thang máy số 1 bước ra.
Hai người một vào một ra, đối mặt mà đi.
CHƯƠNG 19: CẨU ĐÃ NÓNG THÌ CŨNG CÓ THỂ PHÁ VỠ TƯỜNG
Tử Thất Thất đứng trước mặt Bách Hiên, nhíu mày nhìn anh, oán giận nói: “Mắt anh thấy đồ của em rơi sao? Làm gì có!”
“Không có sao? Có thể là anh nhìn lầm!” Vẻ mặt ân hận của Bách Hiên nở một nụ cười ôn nhu.
Nhìn lầm sao?
Cặp mắt kia là 2,0 mà cũng nhìn lầm?
“Có phải anh muốn trêu em không?”
“Đương nhiên là không rồi, thật sự là anh nhìn lầm!”
“Thật sự?”
“Được rồi, chúng ta mau đi thôi!”
“Ừ…”
……
Nhà hàng Tây thanh lịch
Bên trong nhà hàng chỉ có một bàn có ánh sáng lờ mờ của nến, khúc nhạc dương cầm cất lên hiện lên một bầu không khí lãng mạn.
Tử Thất Thất và Bách Hiên ngồi đối diện nhau.
“Thất Thất…” Bách Hiên nhẹ giọng gọi cô, hai mắt bộc lộ thâm tình.
“Hả?” Tử Thất Thất bình tĩnh lên tiếng trả lời.
“Anh nghĩ hẳn là em cũng biết rõ. Bảy năm qua anh vẫn luôn thích em, chính xác mà nói bảy năm trước vào giờ phút anh cứu em, anh đã yêu em, cho nên…” Anh nói rồi đột nhiên dừng lại, lấy ra từ trong túi áo một cái hộp nhỏ màu trắng, mở nắp ra bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh, tiếp tục nói: “Gả cho anh”
Gả?
Tử Thất Thất hơi sửng sốt nhưng chỉ trong vài giây.
Khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, cô nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, em không thể đồng ý anh!”
“Vì sao?” Anh hỏi.
“Em nghĩ anh cũng biết, em đã có Thiên Tân, như một bà mẹ độc thân em không có cách nào gẳ vào Bách gia”
“Anh không để ý!”
“Nhưng em để ý” Cô vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh, lại đột nhiên cười nói: “Nơi đây chỗ nào mà không có cây cỏ, anh hà cớ gì lại yêu đơn phương em, một bông hoa dại bị người ta vứt bỏ? Tục ngữ nói không sai, đời người ngàn vạn lần không nên chung một cây kẻo sẽ phải thắt cổ, nhất định phải thử vài cây bên cạnh xem, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ!”
Bách Hiên đột nhiên nhíu mày.
“Tử Thất Thất, đừng trêu đùa anh.”
“Em chưa từng trêu đùa anh, em nói là thật, em không thể gả cho anh, thật sự không thể… thực xin lỗi…”
Bách Hiên chăm chú nhìn khuôn mặt cô, trái tim co rút đau đớn dữ dội như bị co giật.
“Nếu đã không thể gả cho anh, vậy có thể đồng ý kết giao với anh, làm bạn gái anh một tháng, chỉ cần một tháng… coi như là báo đáp ơn cứu mạng của anh, để anh lần cuối cùng được yêu đóa hoa dại mỹ lệ là em, để anh dùng hết mình… cố gắng một lần cuối cùng.”
Tử Thất Thất trầm mặc nhìn khuôn mặt quật cường của anh.
Tình yêu… thật sự giống như là tai nạn xe cộ, mặc kệ ngươi có muốn hay không đều xông về hướng ngươi, hung hăng đánh lên người ngươi.
“Anh thật hèn hạ, dùng phương pháp này uy hiếp em.” Cô khó chịu oán giận.
“A…” Anh cũng không còn cách nào, ai bảo em giống như một pháo đài vững chắc khó đánh hạ như vậy chứ? Dùng một câu danh ngôn quen thuộc: Cẩu đã nóng thì cũng có thể phá vỡ tường!”
“Anh là chó sao?” Cô ngay lập tức làm tổn thương anh, nhưng bầu không khí giữa hai người dường như đã hòa hoãn lại.
“Nếu em đồng ý gả cho anh, anh làm một con chó con cũng không sao!”
“Vậy anh kêu một tiếng em nghe thử” Cô bắt đầu nói đùa.
“Được nhưng trước đó em phải đồng ý gả cho anh.”
“Thích… nghe một chút cũng không được?”
“…”
“…”
Mấy giây sau
“Meo meo…” Anh đột nhiên kêu ra tiếng, sau đó xấu hổ cười nói: “Em hài lòng chưa?”
“Haha… đây là tiếng mèo kêu mà, nhưng mà có thể cân nhắc một chút!”
“Vậy ngày mai có thể trả lời cho anh không?”
“Ừ!”
CHƯƠNG 20: CON MUỐN TỰ TUYỂN BA!
Tại khu nhà cho thuê.
Tử Thất Thất một chân vừa bước vào cửa, Mặc Thiên Tân vui vẻ chạy về phía cô.
“Gặp được không?” Cậu không đầu không đuôi hỏi.
“Gặp ai?” Tử Thất Thất nghi ngờ.
“Không gặp được sao?”
“Không gặp ai?”
Mặc Thiên Tân nhìn chằm ch