Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần I) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần I) (xem 4531)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần I)

đen đã nói lên thân phận người đó. Cô là… là…” Ông ta đột nhiên muốn nói xong lại thôi.


“Là cái gì?” Tử Thất Thất ép hỏi.


“Là người phụ nữ của đại ca xã hội đen!”


Tử Thất Thất sửng sốt.


Người phụ nữ của đại ca xã hội đen? Nghĩa là người phụ nữ của đại ca xã hội đen?


Người đàn ông kia là đại ca xã hội đen?


“Không thể nào!” Cô thì thào tự nói.


“Cô gái, cô tha cho tôi đi. Tôi thật sự không thể tẩy hình xăm này cho cô. Hình xăm này ngoại trừ người đã vẽ, ai cũng không thể động vào.”


Ông lão không ngừng thở dài xin lỗi vì sợ bản thân sẽ gặp phải phiền phức, còn Tử Thất Thất vẫn đứng chân tại chỗ.


Không ngờ rằng mình chọn bừa ai không chọn lại chọn phải đại ca xã hội đen. Loại may mắn cực kì nhỏ bé này không ngờ lại rơi vào cô!


Rốt cuộc đây là “vinh hạnh” hay là “bất hạnh” đây?


Cô chầm chậm xoay người muốn đi khỏi nhưng đột nhiên nghe được bản tin từ trong TV truyền ra:


“Trước tiên xin chúc sức khỏe tất cả mọi người đang xem chương trình. Vào tám giờ ba mươi lăm phút sáng hôm nay, người trẻ nhất đứng đầu tổ chức xã hội đen – Mặc Tử Hàn đã chính thức bị cảnh sát bắt. Nghe nói trong quá trình thẩm vấn, người thanh niên này hết sức phối hợp thừa nhận tội ác của mình cho nên đã bị lập tức áp giải tới tòa án. Cuối cùng phiên tòa đã đưa ra phán quyết: Mặc Tử Hàn 23 tuổi bị phán 7 năm tù giam kể từ hôm nay…”


Tử Thất Thất kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hàn bị áp giải trong TV.


Bị phán vào tù? 7 năm?


Trời ơi, thế giới này thật quá nhiều điều bất ngờ.


Cô không những cùng đại ca xã hội đen ngủ một đêm mà còn trở thành người phụ nữ của phạm nhân.


Thần ơi, người, trò đùa này của người… thực sự quá lớn rồi!


CHƯƠNG 9: ĐỘT NGỘT XẢY RA TIN DỮ


Tử Thất Thất thất thần đi ra khỏi cửa hiệu xăm, không thể ngờ rằng mình chỉ muốn một đêm phóng túng thôi thế nhưng lại chọc phải kẻ thống trị giới hắc đạo.


Cô đúng là trúng được thưởng cực kỳ lớn.


Nhưng mà cái người đàn ông tên là Mặc Tử Hàn kia tại sao lại muốn lưu lại hình xăm này trên lưng người phụ nữ chỉ mới ngủ cùng một lần chứ?


Nhất thời có hứng? Hay vừa gặp đã yêu?


Phải… mà cũng có thể không…


“A…”


Thở dài một hơi, cô mệt mỏi đến mức không muốn suy nghĩ gì nữa, phải nhanh về nhà ngủ một giấc thật say.



Xế chiều


Tử Thất Thất về tới nhà cũng là gần tối nhưng khi bước vào nhà cô có cảm giác là lạ. Khắp nơi chỗ nào cũng có giấy dán màu đỏ, mấy người trong công ty vận chuyển cũng đang chuyển đồ vật trong nhà đi.


“Các người là ai? Các người đang làm gì?” Cô lớn tiếng chất vấn.


“Tử tiểu thư” Một người đàn ông mặc âu phục màu xám đi tới trước mặt cô, nở một nụ cười tươi cười chuyên nghiệp nói “Tôi họ Lý – là tài vụ được công ty phái tới. Rất xin lỗi phải nói cho cô biết một tin xấu, công ty cha cô đã chính thức tuyên bố phá sản. Cho nên nhà cửa cùng toàn bộ vật dụng trong nhà đều được đem đi bán đấu giá. Toàn bộ tiền sau khi bán hoàn toàn thuộc về công ty chúng tôi.”


Phá sản?


Tử Thất Thất vô cùng kinh hãi!


“Ba tôi đâu? Ông ấy ở đâu?” Cô không tin, cô muốn chính miệng ba cô nói.


Thế nhưng…


“Ba cô hôm qua sau khi nghe được tin này đã nhảy lầu tự sát!”


“Oạch” một tiếng như sét đánh ngang tai khiến cô hoảng loạn lùi về sau vài bước, không thể dừng lại. Cô kiên cường cắn chặt răng không cho nước mắt rơi.


“Thế còn mẹ tôi? Bà đâu rồi?” Âm thanh của cô có hơi run rẩy, hiện giờ cô đang rất lo lắng bất an.


“Vô cùng xin lỗi, mẹ cô sau khi biết cha cô chết cũng đã đi theo cùng một chỗ với cha cô.”


Cùng một chỗ?


Là thiên đường? Hay là địa ngục?


“Vậy không phải là…” Cô không tin, rồi đột nhiên hét to cầm lấy tay anh ta: “Tất cả đều không phải, anh gạt tôi, anh đang nói dối… nhà tôi không phá sản, ba mẹ tôi không chết, bọn họ sao có thể làm chuyện độc ác như vậy, bọn họ sẽ không… sẽ không…” Thanh âm của cô càng ngày càng trở nên nghẹn ngào, cánh tay cầm tay anh ta càng lúc càng trở nên vô lực, cô chậm rãi ngồi xuống đất bất lực nói: “Họ sẽ không bỏ lại tôi… không đâu…”


“Tử tiểu thư!” Ông Lý khe nhíu mày, anh ta cũng không muốn tiếp tục làm cô đau lòng thêm nữa, nhưng mà…


“Nếu như cô không tin thì giờ có thể đến bệnh viện để xác nhận, thi thể ba mẹ cô hẳn đều ở chỗ đó.”


Lời nói vừa dứt, Tử Thất Thất từ đứng bật dậy xông thẳng ra khỏi cừa.



Nhà xác bệnh viện


Không gian yên tĩnh, hơi lạnh tỏa ra bốn phía, đâu đâu cũng toàn tủ xác.


Một bác sĩ đến kéo hai ngăn tủ cùng thầng thứ hai ra. Sau đó xoay người lại cứng nhắc nói với cô: “Tiểu thư, mời cô đến xác nhận.”


Từng bước Tử Thất Thất nặng nề chậm rãi tới trước hai ngăn tủ đựng xác.


Tầm mắt nhìn xuống hai người một nam một nữ nằm ở bên trong.


Khuôn mặt mẹ cô vẫn xinh đẹp như cũ, cha cô cũng vậy. Chỉ có điều giờ hai khuôn mặt ấy không còn sức sống như xưa.


Nước mắt… bỗng chốc vỡ òa.


“Ba … mẹ…”


Cô bật khóc, ôm hai thân thể lạnh buốt, nước mắt không ngừng tuôn.


Tại sao lại trở nên như vậy?


Cùng một ngày, cô thất tình, thất thân, mất tâm, mất đi gia đình, mất đi ba, mất đi mẹ, mất đi tất cả mọi thứ… tại sao? Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cô như vậy? Tàn nhẫn cướp đi tất cả mọi thứ của cô.


“Ba… mẹ… con xin hai người… mở mắt ra nhìn con được không?”


“Chỉ cần một chút thôi, chỉ cần mở một chút cũng được, để con biết… hai người vẫn chưa chết…”


“Ba… mẹ…”


Thật lạnh… thật lạnh quá…


Cái lạnh khiến cho máu dường như đông lại, cái lạnh khiến cơ thể dần mất đi cảm giác, cái lạnh khiến trái tim như ngừng đập…


Cô lạnh giống như đã trở thành một xác chết ở đây…


CHƯƠNG 10: CÔ KHÔNG BIẾT SAO? CÔ CÓ THAI RỒI


Một tháng trong chớp mắt đã trôi qua.


Chuyện bán đấu giá dù đã xong nhưng nợ vẫn không thể trả hết hoàn toàn. Số tiền Tử Thất Thất vất vả kiếm được chỉ có thể làm được ít chuyện nhỏ sau khi ba mẹ qua đời.



Vào một ngày trời xanh thẳm.


Tử Thất Thất ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, đem tro cốt của ba mẹ rắc về phía biển. Phương Lam đứng ở trên bờ nhìn cô dường như sắp chạm tới chân trời.


Lúc đầu muốn cùng ngồi trên thuyền với bạn để tiễn bác trai bác gái một đoạn đường, nhưng cô ấy lại từ chối.


“Ba… mẹ… lên đường bình an.”


Tử Thất Thất hướng về biển rộng mênh mông nhẹ giọng nói lời chúc phúc. Hốc mắt chảy xuống một giọt lệ, rồi một giọt, lại một giọt nữa cứ thế mãi không dứt…


Trời đất đã thay đổi. Tuy rằng một tháng đã trôi qua nhưng cô vẫn không thể tin đó là sự thật. Càng không thể tin ba mẹ ở trước mắt đã trở thành cát bụi…


Có lẽ vào một buổi sáng nào đó khi cô mở mắt ra sẽ thấy ba mình đang ngồi đọc báo trên ghế sô pha, mẹ mình đứng ở trong bếp làm bữa sáng, tất cả mọi việc chỉ như một cơn ác mộng. Thế nhưng cơn ác mộng này bao giờ mới có thể tỉnh, bao giờ cô mới thoát khỏi cơn ác mộng này?


“Pặc !”


Chợt nghe được

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chủ Nhân Của Thần Chết Thì Đã Sao Yin Vẫn Yêu Vil Đấy

Bà nội bạn trai tặng vàng giả, tôi đáp lễ vàng thật, ngày đính hôn bà khiến tôi rơi lệ

Tình cũ có rủ cũng không đến

Thơ Radio: Mình hiểu nhau thêm một chút được không em?

Truyện Hay Mối Tình Đầu Full