Cây thuốc phiện thiên đường - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Snack's 1967

Cây thuốc phiện thiên đường (xem 2746)

Cây thuốc phiện thiên đường

ấy sắp sinh rồi, Hiệp Thịnh, cậu mau mau chặn một chiếc taxi đi!” Tôi mới quay đầu đã thấy Hiệp Thịnh chặn một chiếc taxi rồi gọi chúng tôi “Tịch Ngôn!”


Cậu ta chạy tới, giúp tôi đưa người phụ nữ mang thai lên xe.


Là một ca sinh non, người phụ nữ kia đau bụng đến mồ hôi chảy ròng ròng, cô ấy gắt gao nắm chặt cổ tay tôi, đau đớn khiến cô ấy kêu rất to, tôi thử trấn án cô ấy “Cô thở chậm lại, cố gắng thở đều, đúng vậy, đúng như vậy, hít thở, đúng rồi, từng chút từng chút một…!”


“Thử suy nghĩ một chút nào, sau này cục cưng ra đời sẽ đáng yêu như nào, đúng vậy, cố gắng thở chậm một chút, sắp đến bệnh viện rồi, cô cố gắng hô hấp thật chậm…”


Trên đường đến bệnh viện, vừa đúng lúc gặp một chiếc xe cứu thương đi tới.


Chúng tôi giúp người phụ nữ xuống xe, một vài hộ sĩ từ xe cứu thương vội chạy đến, mang théo cáng, bên trong có một người đàn ông nằm trên cáng, người nhà đang kêu khóc bên cạnh.


“Bác sĩ, bác sĩ, xin ông cứu anh ấy, xin ông cứu anh ấy!”


“Ông xã, ông xã, anh cố lên!”


Một đám người ra ra vào vào, người lái xe cứu thương cuối cùng cũng nổ máy, những người cuối cùng còn nói chuyện với nhau “Ai da, người đàn ông kia não đã như vậy, không chết thì cũng là người thực vật!”


Người thực vật?


Tôi lập tức dừng chân.


“Lộ Tịch Ngôn, chị còn đứng đấy phát ngốc cái gì vậy, đi mau!” Hiệp Thịnh ở bên cạnh tôi nhắc nhở, tôi vội vã lấy lại tinh thần, chạy nhanh lên xe cứu thương, khoa sản phụ chắc đã nhận được điện thoại từ trước, hộ sĩ đã ra đón sẵn từ cổng bệnh viện với chiếc cáng lăn.


“Đây là ví lấy từ trên người cô ấy!”


Bên trong có chứng minh thư, như vậy có thể lấy thông tin địa chỉ của cô ấy, có thể liên lạc được với người nhà của cô ấy rồi.


“Được, cám ơn hai người!” Hộ sĩ tiếp nhận ví, cười với chúng tôi.


Nhìn mấy người hộ sĩ đi xa tôi mới nặng nề thở ra.


Bên cạnh, Hiệp Thịnh cởi cúc cổ tay áo “Tôi phải nhìn chị với con mắt khác rồi!”


Tôi hoang mang quay lại nhìn cậu ta.


“Chính là cái phương pháp hô hấp chị dạy cô ấy!” Cậu ta nhận thấy thắc mắc của tôi nên tự mình giải thích.


Tôi thản nhiên cười nhẹ nhàng, nói bang quơ “Chuyện này có gì kỳ quái đâu, trong tiểu khu cũng từng gặp qua mấy người mang thai!”


“Đây có phải gọi là “Chưa ăn qua thịt lợn, cũng từng nhìn thấy lợn chạy” không?”


Tôi cuối cùng không nhịn được cười, liếc mắt nhìn Hiệp Thịnh một cái, thực muốn tặng cho cậu ta biệt danh xảo quyệt.


“Coi như là vậy đi!” Tôi bĩu môi. Không thể phủ nhận, cậu ta bình thường thoạt nhìn cà lơ phất phơ, nhưng mỗi khi phát sinh chuyện gì không ổn, cậu ta lại bình tĩnh như vậy.


Lần đầu tiên, tôi cảm thấy cậu ta cũng không phải không có ưu điểm.


Nhưng ưu điểm của cậu ta chỉ xuất hiện trong nháy mắt mà thôi. Bởi vì một giây sau khi tôi nhận ra cái ưu điểm duy nhất của cậu ta….


“Tịch Ngôn, chị nhận lời mời của tôi, qua bên đó ăn cơm không được sao? Tôi đã khiến chị cười, chị cười rồi thì phải đi ăn cùng tôi!”


“Ai.. Tịch Ngôn, Tịch Ngôn, chị đi từ từ, đợi tôi với chứ!!”


Chương 20: Vận Mệnh


Không thể phủ nhận, từ sau ngày hôm ấy, quan hệ giữa tôi với Hiệp Thịnh đã dịu đi không ít, ít nhất tôi đã không còn tỏ ra chán ghét cậu ta nữa, thiện cảm đối với cậu ta cũng tăng lên, còn có thể giồng như những đồng nghiệp khác cùng nhau tâm sự… Đồng nghiệp, đúng vậy, tôi vẫn chỉ coi cậu ta là đồng nghiệp mà thôi.


Sau chuyện giúp người phụ nữ mang thai hôm tuần tra ra, ngoài những chuyện vặt vãnh, cuộc sống của tôi không phát sinh những chuyện bất thường, tôi cũng dần dần thích ứng với việc bên cạnh có người lảm nhảm suốt ngày.


Cuộc sống cứ như vậy mà trôi đi, giống như năm năm vừa qua, cho đến một ngày, tôi nhận được điện thoại của Tả Lăng, anh ấy cùng với Phương Mẫn sống cùng nhau đã có trai một gái, lần này có thời gian rảnh rỗi mới tổ chức hôn lễ.


Tiệc tổ chức vào cuối tuần tại một khách sạn cao cấp bốn sao, Phương Mẫn đã nói muốn tôi làm phù dâu.


Tôi vui vẻ đồng ý, mẹ tôi được gặp hai đứa nhỏ kia liền mặt mày hớn hở, vợ chồng Tả Lăng lại là đồng nghiệp cùng cục công an của rôi, bình thường hai đứa nhỏ sẽ được bà ngoại chúng chăm sóc, nhưng mẹ của Phương Mẫn sức khỏe không tốt lắm, nên phần lớn thời gian hai đứa nhỏ đều được mẹ tôi chăm sóc, mà hai người Tả Lăng Phương Mẫn kia lại đưa hai đứa nhỏ đến nhà tôi chơi để nịnh mẹ.


Mẹ cùng với hai đứa nhỏ kia không gặp nhau được một tháng, tôi đang định đứng lên, nhưng mẹ với hai đưa nhỏ kia quấn quýt như lâu lắm không được gặp vậy, vậy mà mẹ tôi còn nói bà không có ý định gì với chúng.


Đảo mắt cuối cùng cũng đến cuối tuần, hai đứa nhỏ kia làm hoa đồng, tôi làm phù dâu tất nhiên không thể nổi bật hơn cô dâu Phương Mẫn nhà người ta, ăn uống qua loa một chút liền đi ra cửa khách sạn đón khách đến dự, Phương Mẫn hôm nay vô cùng xinh đẹp, người ta vẫn thường nói phụ nữ đẹp nhất là khi mặc váy cưới, những lời này quả nhiên không hề sai, chỉ là tôi không nghĩ đến chuyện giữa đám đông lại gặp được Hiệp Thịnh.


Cậu ta đứng yên không bước nửa bước chân, tuy rằng tôi rất tò mò tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đây, nhưng tôi thật sự không nhàn rỗi để quan tâm đến chuyện của cậu ta, người nào đó nhíu mày nhìn tôi, lại nhàn nhã đi vào đại sảnh, nhìn cậu ta vui cười như vậy có thể xác định đến đây không phải chỉ ăn tiệc cưới.


Không ngờ rằng, khi hôn lễ chuẩn bị bắt đầu, tôi nhìn thấy Tả Lăng cùng Hiệp Thịnh đứng một góc, xem ra nói chuyện rất chăm chú. Tôi lại cho rằng giữa hai người bọn họ không hề có một điểm chung nào, thật không hiểu bọn họ đang nói về cái gì nữa.


“Có phải Hiệp Thịnh rất đẹp trai không?” Phương Mẫn vỗ vỗ bả vai tôi, khuôn mặt biểu hiện rất mờ ám.


“Cái gì? Tả Lăng biết cậu ta sao?”


“Em không biết sao?” Phương Mẫn nhìn tôi, giống như giật mình “Hiệp Thịnh là con trai thủ trưởng trước đây của Tả Lăng!”


Thủ trưởng cũ của Tả Lăng, không phải được mệnh danh là “Thiết huyết tướng quân” mà sau này được điều đi làm cục trưởng cục cảnh sát tỉnh Thính Hiệp hay sao?


Con người nghiêm túc, chiến công huy hoàng kia lại bà ba của Hiệp Thịnh?


Tôi đúng là nhìn nhầm cậu ta rồi, không phải Hiệp Thịnh và Tả Lăng không có điểm chung nào, chính là Hiệp Thịnh cùng bố cậu ta mới không có điểm chung.


“Chị chắc chắn cậu ta không phải con nuôi chứ?” Tôi không khỏi bất ngờ hỏi Phương Mẫn.


Phương Mẫn vỗ bả vai tôi cười cười “Em khẳng định có hiểu lầm gì về cậu ấy rồi, đừng nhìn cậu ấy bình thường cà lơ phất phơ, nhưng chỉ cần cậu ấy nghiêm túc sẽ khiến người ta phải nhìn với con mắt khác đấy, năng lực không hề thua chém bố mình đâu!”


“Thật sao?” Cứ cho có chút đúng như vậy đi, nhưng không hiểu tại sao tôi vẫn cảm thấy Phương Mẫn nói hơi khoa trương rồi.


“Năng lực của cậu ấy rất tốt, nhưng hình tưởng của cậu ấy trong mắt người khác quả thật rất giống loại hoa hoa công tử chơi bời lêu lổng.”


Phương Mẫn cười lớn một tiếng “Nói đến chuyện ấy, khi cậu ấy còn học

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Sự thật đáng ngại đằng sau người bạn thân giàu sang mà vẫn ế của tôi

Nhớ ba mạ, nhớ nắng và gió Lào quê tôi

Nửa đêm vợ gọi: “Anh ơi về đưa em đi đẻ” nhưng chồng chỉ cười nhạt

Như Một Cơn Gió Lạ

Một đời một kiếp