Cây thuốc phiện thiên đường - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Ring ring

Cây thuốc phiện thiên đường (xem 2747)

Cây thuốc phiện thiên đường

p'>

Tiểu Tự lập tức chạy đến bên tôi, tôi liếc mắt nhìn bát canh, hỏi mẹ “Là gì vậy?”


“Thuốc bổ. Con gái nên bồi bổ thật tốt, người trực đêm như con càng nên uống!” Mẹ tôi đến gần bế Tiểu Tự ra ngoài, vừa đi vừa nói.


Tôi dẩu môi, xốc chăn lên đi vào nhà vệ sinh.


Trong thời gian tôi vắng nhà, mẹ đã chăm sóc dạy bảo Tiểu Tự rất tốt. Lúc tôi từ phòng xuống đã thấy nó ngoan ngoãn tự xúc cơm ăn. Thấy tôi đi ra, vẻ mặt hưng phấn cực độ gọi lớn “Dì!”


Tôi cười cười xoa đầu con bé, lại nhìn mẹ “Mẹ, Tiểu Đao và Tiểu Tự rất giống nhau phải không, chúng đều tự mình ăn cơm. Mẹ xem, Tiểu Tự vẫn muốn được bón cơm, vậy mà mẹ nắn được cho nó tự ăn!” Tiểu Đao và Tiểu Tự là sinh đôi khác trứng, Tiêu Đao là chị nhưng cực kỳ nhu thuận.


“Còn nữa, mẹ xem, Tiểu Tự nhà chúng ta không phải nên giảm béo sao?” Tôi liếc mắt nhìn thân mình mập mạp của Tiểu Tự.


“Nói lung tung. Tiểu Tự bây giờ rất tốt!” Mẹ trừng mắt nhìn tôi, lại gắp một miếng thức ăn cho Tiểu Đao “Cháu gái, ăn nhiều một chút, bà dì làm rất ngon đó!”


Tôi không nói gì, đi thẳng đến tử lạnh lấy một chai nước lạnh, mẹ lại cằn nhằn “Con gái không nên uống nước lạnh như vậy!”


“Con biết rồi!” Tôi mở nắp bình nước, thuận miệng hỏi “Tả Lăng lại đi công tác sao?” Nếu hai đứa nhỏ này ở đây, khẳng định hai vợ chồng bọn họ nhất định lại đi làm nhiệm vụ rồi.


“Đúng thế, bọn chúng cũng thật là, quanh năm suốt tháng chỉ lo làm việc, hai bé con cũng không được chăm sóc thường xuyên, đáng thương vẫn là hai bé con này!” Mẹ tôi tuy nói như vậy, nhưng hai nhóc con kia đến đây cả nhà tôi đều vui mừng. Mẹ tôi định đứng lên, hai đứa tiểu yêu tinh kia lại đồng thời giữ bà ấy lại, không cho bà đứng dậy.


“Tả Lăng cũng nên cho Phương Mẫn một danh phận, hai đưa bé đã năm tuổi rồi!”


“Con nói rồi, người ta đã có dự tính riêng, nếu có thời gian Tả Lăng nhất định cưới chị Phương Mẫn!” Mẹ tôi càng ngày càng nhiều chuyện, tôi không đủ kiên nhẫn nói chuyện với bà nữa.


“Thời gian? Còn phải đợi bao lâu nưa? Mẹ đã nói rồi, hai đứa đều làm cảnh sát không nên đến với nhau!”


“Mẹ!” Tôi buông đũa, mẹ nhìn tôi, trước mặt, tuy rằng năm đó mẹ nhất nhất phản đối tôi học cảnh sát, nhưng mấy năm nay bà vẫn nhắm một mắt mở một mắt cho qua.


“Mẹ, con biết mẹ lo lắng cho bọn họ, cũng có sao đâu, đôi khi hôn lễ không nhất định cứ phải làm thật to!” Tôi hạ giọng, gắp cho mẹ một miếng thức ăn để lấy lòng.


“Thật ra mẹ lo cho con hơn!”


Tôi giật mình, trừng mắt nhìn mẹ, bà ấy lại làm tôi nhớ đến những chuyện trong quá khứ.


“Tịch Ngôn, con đã hai bảy tuổi, con gái có được mấy lần hai bảy? Chú thím lần này nói muốn giới thiệu cho con một người, mẹ cũng muốn con nhanh chóng tim đối tượng kết hôn, con xem có được hay không?”


“Mẹ! Đừng nhắc đến chuyện này nữa!”


“Con muốn khiến cho mẹ không được bế cháu ngoại sao, ba con còn một năm nữa là nghỉ hưu, còn con cứ ở sở cảnh sát, mẹ chỉ muốn có đứa cháu bên mẹ thôi!” Nhắc tới chuyện này, mẹ lại bắt đầu than thở khóc lóc.


“Không phải có Tiểu Tự, Tiểu Đao rồi sao?”


“Hai đứa đâu phải cháu ruột của mẹ?”


“Tư tưởng của mẹ thật lạc hậu!”


“Lộ Tịch Ngôn, con muốn khiến mẹ tức chết sao?”


“Được rồi, con đã biết!” Tôi thỏa hiệp “ Mẹ và chú thím muốn con gặp ai?”


“Là người sắp đến chỗ con làm việc!” Mẹ tôi lập tức cười tươi, từ trong túi lấy ra một tấm ảnh “Là một người tốt đấy, ngày lễ Bái Thiên, mẹ đã xin phép thủ trưởng cho con nghỉ ngơi một ngày hôm đó!”


Tôi thở dài, mẹ tôi cái gì cũng đã làm, tôi còn có thể không đi sao?


Khẽ gật đầu, tôi tùy tay gắp thức ăn đầy miệng, nhìn khuôn mặt vừa lòng của mẹ, trong lòng cũng thấy vui hơn. Anh trai mất nhiều năm như vậy, mẹ ở nhà cũng không có việc gì để làm, có lẽ, tôi thật sự nên giúp bà ấy toại nguyện, dù sao tôi cũng đã hai bảy tuổi, không thể phí phạm thời gian nữa.


Vì thế lôi liếc mắt nhìn tấm ảnh, đúng là rất đẹp trai, trong lòng thầm cảm thán, hy vọng tôi không khiến anh ta thất vọng.


Mẹ nhìn thấy tôi để ý tấm ảnh, trên mặt lại cười tươi hơn, buông đũa, nhanh tay cầm tấm ảnh trước mặt tôi, nói “Ba năm trước mẹ đã gặp qua cậu ta, liền chụp một tấm ảnh, lúc ấy mẹ đã muốn cho con gặp mặt cậu ta, đáng tiếc khi ấy cậu ta lại có đối tượng rồi, nhưng hiện tại cậu ta độc thân, mẹ nghĩ bây giờ chính là lúc thích hợp nhất!” Mẹ tôi bắt đầu có ảnh hưởng của nghề cảnh sát rồi đấy.


Mặc dù tôi buốn mở miệng, nhưng lại nhịn xuống tất cả.


“Như vậy nhé, chủ nhật tuần này, chúng ta đến tiểu khu bên cạnh dùng cơm!” Sợ tôi đổi ý, mẹ không ngừng dặn dò, mắt bà sáng ngời nhìn tôi, đến khi tôi gật đầu, mở miệng nói đồng ý, tâm tình của bà tốt lên rất nhanh, vui vẻ ôm thân mình mập mạp của Tiểu Tự, hôn lên một cái lên má nó.


Tôi thở dài, vừa bực mình lại vừa buồn cười.


“Bà dì thật đáng xấu hổ!” Nhóc con Tiểu Tự ra vẻ mặt né tránh, Tiểu Đao lại ở bên cạnh thêm mắm thêm muối “Mặt đỏ rồi kìa, bà dì không biết ư, Tiểu Tự thích hôn môi kìa!” Bên cạnh, khuôn mặt Tiểu Tự đỏ bừng lên.


Tôi cùng mẹ cười lớn, hai đứa nhóc này đúng là hai đứa dở hơi mà.


Nhìn thấy mẹ tôi cười vui vẻ như vậy.


Đúng là không còn gì hơn..


Như vậy là đủ rồi.


Tôi có thể hi sinh mọi thứ, chỉ cần, chỉ cần người thân tôi được vui vẻ là đủ rồi.


Bọn họ hạnh phúc, tôi mới có thể hạnh phúc được.


Tuy rằng, hạnh phúc thực sự đã sớm rời xa tôi.


Rất lâu rồi, năm năm trước, tôi đã đánh mất hạnh phúc của chính mình.


Chương 18: Quen Thuộc


“Ngô” không được xem là nhà hàng nổi tiếng, đó chỉ là một nhà hàng được mở trong tiểu khu gần nhà tôi, cách bài trí và các món ăn đều rất tuỳ ý nhưng lại rất phù hợp với sở thích của mẹ tôi.


Tôi thật không hiểu nổi, người tôi gặp mặt ngày hôm nay sao có thể để cho mẹ tôi tuỳ ý sắp xếp như vậy, dù sao, tôi vẫn canh cánh trong lòng câu nói ngày hôm qua của mẹ “Khó có người có thể chấp nhận công việc của con!”


Nói ra thực đáng xấu hổ, công việc của tôi không nguy hiểm hay vất vả như Tả Lăng, hơn nữa “Nửa đường xuất sư” như tôi, đặc biệt là nữ sinh đều được ở cục quản lý đảm nhiệm việc soạn thảo công văn, phân tích vụ án, năm năm này, vụ án lớn nhất tôi xử lý cũng chỉ là việc điều tra tội phạm tháng trước dám trộm đồ của tiểu khu mà thôi, còn lại đều là những việc rất nhỏ nhặt, hoàn toàn không có dù chỉ là một chút nguy hiểm nào.


Chúng tôi ở quán ăn tên Ngô này đợi khoảng mười phút, nhìn thấy thời gian hẹn gặp mặt sắp đến nhưng không thấy bóng dáng ai xuất hiện ở cửa quán, như vậy có thể khẳng định, người kia hoặc là rất đúng giờ, đúng thời điểm sẽ xuất hiện, hoặc là luôn luôn trễ hẹn, hoàn toàn không biết việc giờ giấc.


Cô gái làm việc trong quán ăn tiến đến chỗ chúng tôi thêm một lượt trà, cười hì hì, tôi cảm nhận được ánh mắt ái muội của cô ấy, đúng lúc đấy mẹ tôi lại gọi điện tới hỏi, tôi thành thật trả lời mẹ, lơ đãng nói ra người mẹ hẹn giúp tôi kia không tuân thủ thời gian, nhưng hiển nhiên mẹ giả mắt điếc tai ngơ, ngoài dặn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Truyện Quá Khứ Lầm Lỗi Và Bài Học Cuộc Đời Voz

Em chồng tôi và màn đánh tráo quà tặng không thể chấp nhận được!

Theo chân chồng đi khám dạ dày ở nhà nghỉ, người vợ trẻ có màn trả đũa vô cùng cá tính

Truyện Nhật ký lấy chồng

Nàng dâu khổ với bố chồng cay nghiệt