Anh ta nhìn xung quanh, hình như là tìm người.
Cao gầy, dáng người hời hợt, nhưng cách ăn mặc rất đáng để thưởng thức.
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, tôi chủ động đứng lên, hy vọng nụ cười của mình lúc này sẽ không gượng ép.
Cùng lúc tôi đứng lên, sau lưng bắt đầu có những tiếng nói khe khẽ.
Nếu biết trước tôi sẽ không đến nơi toàn người quen như vậy, đây đúng là “Cơ sở ngầm” của mẹ tôi mà!
Anh ta đi đến gần tôi, vừa định mở miệng chào hỏi đã bị tôi cắt ngang “Xin chào, anh muốn ăn gì? Món đậu hũ ở đây rất ngon!” Tôi ba hoa một lúc, muốn nhanh chóng chấm dứt cuộc gặp mặt này, tôi không muốn sau này cả tiểu khu có thêm đề tài bàn tán.
Tuy rằng người đàn ông trước mắt khuôn mặt rất dễ nhìn, nhưng tôi không có một chút cảm giác.
“Ah, vậy thì đậu hũ cũng được, còn có gì cô cứ giới thiệu!” Khó thấy được có người cũng tuỳ ý như anh ta, tôi không nghĩ tới gặp được người như vậy, ngẩn người một lúc, sau đó lập tức lấy menu trên bàn, cao giọng gọi “Tiểu Lâm!”
Tiểu Lâm chạy nhanh đến, nhìn tôi, nhếch nhếch lông mày, vừa cười vừa quay lại nói “Rất đẹp trai!”
Ở đầu kia, bà chủ quán mặt mày hớn hở nhấc điện thoại lên gọi cho mẹ tôi.
Xem ra “Cơ sở ngầm” thấy người đàn ông này rất hợp ý, đã thông báo cho mẹ tôi rồi.
Tôi mím môi, quay đầu lại, nhìn người đối diện, cố gắng nở nụ cười.
“Đây là cửa hàng lâu đời, món ăn rất ngon, bà chủ quán nấu món đậu hũ ngon lắm…” Tôi nghĩ, mỗi người có một sở thích ăn uống khác nhau, quan trọng hơn, đề tài này có thể khiến đối phương nhàm chán là tốt nhất!!!
Tôi cố ý nói những chủ đề nhàm chán, mặc kệ mẹ muốn tôi nói chuyện khôn khéo cùng anh ta, không phải tôi mới là nhân vật chính hay sao?
“Tiểu Thâu, Trảo Tiểu Thâu!” Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng hét kinh hãi, một bóng người lao nhanh ra khỏi quán, phía sau là một người phụ nữ trung niên vừa chạy theo vừa thở hổn hển, chính là người hét lên khi nãy.
Tôi đứng phắt dậy, chạy nhanh theo bọn họ.
Chưa đến mười phút sau, đã thấy Tiểu Thâu trốn vào một ngõ nhỏ, tôi chạy theo anh ta vào đó, là một cái ngõ cụt.
“Cảnh sát ư, không ngờ được chạm mặt ở đây!” Người đàn ông kia hướng tới tôi hét lên, người đứng phía sau anh ta giơ cao cây gậy trong tay, trừng mắt nhìn tôi “Tiếc rằng không cho cô đi được, như vậy khác nào tôi tự chuốc phiền phức cho mình!”
Nói xong, anh ta liếc mắt nhìn tôi, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.
Tôi quay đầu, không biết từ khi nào, có vào người đàn ông dâm loạn đến phía sau tôi, xem ra là cùng một hội. Tôi nhất thời nghĩ ra, tôi đã quên rằng những người thế này đều cùng một bang hội, có kẻ phụ trách cướp, có kẻ phụ trách việc trông chừng.
Tôi theo bản năng lùi lại phía sau, lùi đến tường, nhưng lúc này hai bên đều có địch, nếu không bị bao vây, mấy năm học võ của tôi miễn cưỡng có thể đối phó bọn chúng, nhưng, hiện giờ tôi bị bao vây như vậy…
“Các anh đừng làm càn, tôi ở bang ‘Xuất Sở’!”
“Bang ‘Xuất Sở’ sao? Mày là đại ca mới của bang đó sao? Mấy người cầm đầu ‘Xuất Sở’ không phải mới bị chúng tao dằn mặt sao? Còn cái loại kỹ nữ thối nhà mày, dám xen vào chuyện của người khác, hôm nay, bọn tao sẽ cho mày biết thế nào là lợi hại, anh em, bắt cô ta lại!”
Tên đàn ông đi đầu ra lệnh, một đám người liền tiến đến vây lấy tôi, tôi liền đá một cước, khiến một tên ngã xuống, bọn chúng hiển nhiên không đoán được tôi đã từng tập võ, tất cả lùi lại phía sau vài bước “Không nhìn ra được cô cũng luyện võ đấy!” Vẫn cái giọng điệu khinh miệt như trước, ai nấy đều thấy được, hiện tại tôi không đánh lại được bọn chúng.
Cuối cùng, một tên vọt đến, tôi tránh sang một bên, không ngờ lại bị chúng bắt được, dùng dây trói bả vai tôi, tôi đau quá khuỵ xuống, nhưng giây tiếp theo, đau đớn trên vai không còn nữa, tiếp theo là một tiếng rên rỉ, không phải là của tôi, một tên bị đánh nằm trên mặt đất, tiếp theo lại một tên nữa bị đánh gục, tôi ngẩng đầu lên, là một gương mặt quen thuộc.
Tôi chỉ thấy thân thủ anh ta mạnh mẽ, lưu loát gục ngã hai người, những tên còn lại cùng một lúc lao đến, anh ta không hề nao núng, nhấc chân, ra đòn rất nhanh, cho nên động tác lưu loát liền mạch, không qua một phút đồng hồ, những kẻ vừa rồi còn vênh váo tự đắc đã nằm la liệt trên mặt đất, còn tôi trợn mắt há miệng đứng một bên nhìn mọi chuyện xảy ra, giây tiếp theo, anh ta bỗng nhiên khiến tôi thấy quen thuộc, nếu tôi nhìn không nhầm, đó chính là cậu bạn thanh mai trúc mã của tôi…!!!
Chương 19: Oan Gia
Ngay lúc tôi đang trợn mắt há mồm, di động bỗng vang lên, là mẹ tôi gọi, vừa bắt máy, đầu dây bên kia dã vang lên một tràng “Lộ Tịch Ngôn, con đang ở đâu, có biết rằng Tiểu Triệu chờ con rất lâu rồi không?”
Ai da!
Tôi quay đầu, nhìn người đang cười trước mặt mình, cậu ta là ai vậy?
Nhưng bởi vì mẹ gọi, tôi không kịp hỏi cậu ta đã vội vã trở về “Ngô”, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của mẹ , bên cạnh chính là Tiểu Triệu kia tôi không thể không cảm than “Lực lượng quả thật là hùng hậu mà!”
Tôi mệt mỏi về nhà, cục cảnh sát đã gọi điện đên, nói tôi nhận nhiệm vụ bắt mấy người kia, đột nhiên nhớ ra lúc nãy tôi đâu có kêu cứu, tại sao tự nhiên cậu ta lại xuất hiện đúng lúc như vậy, cho dù tôi có ngốc nghếch cũng phải phát hiện ra hắn ta đến là có mục đích.
“Tiểu Triệu đúng là đã béo ra không ít, nhưng đàn ông mà, béo một chút không phải rất khỏe mạnh hay sao?” Lúc này mẹ vẫn không quên thuyết phục tôi, tôi gật gật đầu ra vẻ chăm chú, tay lại mở điện thoại ra, không sao cả, tôi làm bộ như chăm chú nghe mẹ nói mà khiến bà vui hơn thì tốt rồi, dù sao vừa rồi lúc tôi vội vã trở về, hình tượng tôi lúc đó đến bản thân mình cũng không thể chấp nhận được, chỉ cần Tiểu Triệu là nam nhân bình thường sẽ lập tức bỏ qua tôi.
Mà thực tế, tôi đoán quả không sai, chuyện gặp mặt lần này đã dần dần chìm vào dĩ vãng như tảng đã chìm vào đáy biển, hoàn toàn biến mất không còn một chút dấu tích, chỉ là tôi không biết được, chính vì lần gặp mặt ấy “Nghiệt duyên” của tôi cùng một người khác đã bắt đầu…
“Xin chào!” Khuôn mặt dễ nhìn kia hớn ha hớn hở trước mặt, lịch sự đưa tay lên chào tôi, lúc đấy tôi đang ăn một bát mì ăn liền trên bàn làm việc rất mất hình tượng, tay tôi lập tức run run, vội vàng đứng lên.
“A…” Tôi lùi lại phía sau, tìm cái gì đó che màn hình, nếu cậu ta nhìn thấy thì tôi thật sự xong rồi.
Nhưng đáng sợ hơn, trong tay tôi lại là tập báo cáo tôi làm mất một ngày, mà hiện tại đã bị dầu mỡ trên bàn làm bẩn hết, đã không nhìn được nữa.
Không thể nào!
Tr