Chẳng lẽ, đây là Nghiêm Diệu sơ xuất đánh rơi sao?
Treo điện thoại, Tả Lăng luôn miệng dặn dò tôi không can thiệp vào chuyện này, tôi vẫn băn khoăn, anh ấy nói đây là việc quan trọng, phải trình báo và xin chỉ thị của cấp trên, nếu không được cho phép hành động, hoặc đợi đến lúc được cho phép hành động chẳng phải quá muộn rồi sao… Tôi không dám nghĩ nữa, lúc này không biết được mình đang muốn điều gì, tôi giơ tay bắt taxi.
Đó là một kho hàng bên cạnh bờ biển bị bỏ hoang, xe bỗng nhiên dừng lại, lái xe nói với tôi không thể đi tiếp, nhận được tiền thanh toán liền lập tức rời đi.
Tôi đứng ở cửa thật lâu, chậm chạp không dám tiến vào bên trong, trong lòng đang nghĩ ra hang trăm ngàn khả năng có thể xảy ra, nhưng bây giờ tôi còn có sự lựa chọn sao? Bây giờ cho dù phát hiện đây là cạm bẫy tôi cũng phải nhảy xuống. Chỉ cần, chỉ cần có một chút cơ hội mỏng manh tôi cũng sẵn sang mà nhảy xuống không một chút do dự.
Với chút dũng khí cuối cùng, tôi cẩn thận tới gần nhà kho, cánh cửa cũ nát đến mức sắp nứt ra khiến tôi không cần dùng lực đạo lớn đã có thể mở, tôi có thể nhìn hết mọi sự việc bên trong. Không có ai sao? Tôi đã đến sớm ư? Tôi nhìn mẩu giấy, bây giờ so với thời gian ghi trên đó sớm hơn vài tiếng đồng hồ, nén xuống do dự, tôi quyết định đi vào, tìm một chỗ tốt để ẩn nấp.
Rảo bước vào nhà kho trống trải, mùi ẩm mốc bốc lên. Tôi nhíu mày đi về phía trước, nhìn xung quanh tìm một vị trí thích hợp để ẩn náu, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, tôi xoay người, điều đầu tiên nhìn thấy là vẻ mặt kinh hoàng của Lí Thấm.
“Lí Thấm…”
“Tịch Ngôn, đi theo tôi!” Lí Thấm nhanh chóng tiến đến nắm tay tôi, kéo tôi ra bên ngoài.
“Cô làm gì thế?!” Tôi giãy dụa, cô ấy sao có thể xuất hiện ở đây?
“Cô không muốn sống nữa ư? Đó chính là một cái bẫy!”
“Bẫy ư? Lại là cô làm sao?”
“Đi theo tôi, đi mau!” Lí Thấm nhìn xung quanh, lại giữ chặt tay tôi “Rời khỏi nơi này, nhanh lên!”
“Không!” Tôi giãy khỏi tay cô ấy, lui người về phía say “Dựa vào đâu cô muốn tôi tin tưởng cô.”
“Cô điên rồi Lộ Tịch Ngôn!” Lí Thấm bất khả tư nghị nhìn tôi “Tóm lại, cô mau theo tôi rời khỏi đây, tôi sẽ đem tất cả sự thật nói cho cô!”
Tôi dao động, hoài nghi nhìn cô ấy.
“Tôi vô tình nghe được Nghiêm Dịch gọi điện thoại, hắn ta sớm đã biết thân phận của cô, hắn ta là đang muốn chậm rãi đùa giỡn con mồi, quan trọng hơn là, hắn ta muốn chứng minh, muốn chứng minh cho Nghiêm Diệu, cô hiểu không?”
Nghiêm Diêu! Thân thể tôi cứng đờ.
“Tịch Ngôn, nhân lúc bọn họ còn chưa đến, hãy đi theo tôi!”
Nghiêm Dịch đã biết hết mọi chuyện? Hắn ta muốn chứng minh cho Nghiêm Diệu xem?
Đầu óc tôi nhất thời choáng váng. Tôi nhìn khuôn mặt thất kinh của Lí Thấm, bên tai tôi là tiếng nói thất thanh, như đập thẳng vào tai tôi.
“Tịch Ngôn, đi nhanh đi, Nghiêm Dịch có rất nhiều thủ đoạn, cô không tưởng tượng được đâu!”
“Không…!” Tôi đẩy cô ấy ra, Lí Thấm kinh ngạc nhìn tôi.
Nếu hắn ta đã biết, hắn ta sẽ nói, như vậy đây là một âm mưu, như vậy hắn ta nhất định sẽ đến, nếu Tả Lăng đến… Còn nữa, tôi đã thất bại nhanh như vậy, tôi đã không thể báo thù cho Lộ Tịch Duy, tất cả những hi sinh của tôi đều uổng phí….
Tôi thật ngây thơ, tôi quả nhiên rất ngây thơ, tại sao biết rõ rang không có kết quả mà tôi vẫn ngu ngốc đi ôm hi vọng, ngốc đến nỗi nghĩ chính mình có thể vì Lộ Tịch Duy báo thù!
“Tôi không đi, nếu hắn ta đã biết, tôi có năng lực chạy trốn hắn ta hay sao? Tôi sẽ không tha cho kẻ giết chết Tịch Duy, tôi muốn khiến cho hung thủ nợ máu phải trả bằng máu!”
“Lộ Tịch Ngôn!”
Tôi đứng đờ đẫn, đúng vậy, nợ máu phải trả bằng máu, như vậy, tôi sẽ ở đây chờ tên Nghiêm Dịch ác ma kia đến.
“Nghiêm Dịch, hắn ta…”
Trước mặt tôi, Lí Thấm cắn chặt răng thống khổ nhìn tôi chăm chú.
“Tịch Ngôn à, cô hi sinh không công như vậy thì cứu vãn được gì? Tại sao cô lại ngốc nghếch như vậy?”
Ngốc, không có Tịch Duy thì thế giới có biến hóa như thế nào không phải cũng giống nhau sao? Trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt đẫm nước mắt của mẹ, bà nói, bà chỉ còn tôi, chỉ còn tôi nữa mà thôi.
Thật xin lỗi mẹ, có lẽ con gái phải rời xa mẹ rồi.
“Tịch Ngôn!” Lí Thấm nhìn thấy thái độ quyết tâm ở lại chờ Nghiêm Dịch của tôi, rất nhanh siết chặt tay, không ngừng thở dốc. Làm như đang hạ quyết tâm, giây tiếp theo, nàng đi đến gần tôi, nắm chặt tay tôi, dùng sức kéo tôi ra ngoài.
“Thả tôi ra, cô thả tôi ra!” Nếu có thể, cho dù phải xuống địa ngục, tôi cũng muốn lôi kéo theo tên ác ma kia.
“Lộ Tịch Ngôn!”
“Cô thả tôi ra đi, tôi không đi đâu hết, tôi không đi!” Tôi sẽ ở đây chờ.
Tôi tập trung sức lực, đẩy mạnh khiến Lí Thấm ngã sang một bên, cô ấy lảo đảo lui về sau vài bước, tựa vào cọc gỗ phía sau.
“Tịch Ngôn, cô căn bản không thể tưởng tượng được Nghiêm Dịch sẽ tra tấn cố như thế nào, hắn ta sẽ không coi ngươi là bạn gái của em trai hắn mà buông tha cho cô, cô hiểu không? Cô có biết… Lộ Tịch Duy, anh ấy…”
“Tịch Duy!!! Anh ấy làm sao?” Vừa nghe đến tên gọi quen thuộc này, tôi như ngươi mù lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng, nhìn khuôn mặt thống khổ của Lí Thấm, trong lòng lại trầm xuống, trực giác cho tôi biết, một sự thật kinh khủng sắp được tiết lộ, chính là thứ mà tôi luôn luôn tìm kiếm…
“Lộ Tịch Ngôn, cô đã nói, tôi là người hiểu cảm giác khi hai người đàn ông tranh giành mình, cô sai rồi, cô đã sai rồi, cho tới bây giờ, không phải Tịch Duy và Nghiêm Dịch tranh giành tôi, là tôi cùng với Nghiêm Dịch tranh giành Tịch Duy!!!” Lí Thấm như nổi cơn điên, rống to “Cô biết không? Anh trai cô mới là người yêu của Nghiêm Dịch!!!!!!”
“Không!!!!” Tôi kêu to, trong đầu như có dòng điện chạy qua, thoáng hiện lên khuôn mặt của Tịch Duy.
“Nha đầu, nếu không có được thứ em muốn, cho dù có được cả thế giới cũng không vui vẻ gì!” Cho dù có được cả thế giới.
Không, sẽ không, không thể như thế được, sẽ không…
“Ngay cả người mình yêu nhất Nghiêm Dịch cũng có thể hạ độc thủ, huống hồ là cô, Tịch Ngôn, cô biết không? Anh trai cô, cũng là vì yêu Nghiêm Dịch nên mới bại lộ thân phận, nếu cảnh sát tiếp tục điều tra sâu hơn, anh ấy ngay cả huân chương cũng không có được, anh ấy đã yêu ‘Độc Phiến’!”
“Sẽ không, không phải, cô lừa tôi, cô đang nói dối t