Đến ngày thứ ba kể từ lúc Tuệ Đường bị xuống cấp làm phụ bếp, nhà họ Tiêu lại mất thêm một món đồ nữa, còn quý giá hơn sợi dây lần trước, lần này là cổ vật – bức tượng hoàng gia Anh ông Tiêu thích nhất được đặt trong thư phòng không cánh mà bay.
Những người có chìa khóa thư phòng trong Tiêu gia không nhiều, ngoài ông bà Tiêu, quản gia, Tiêu Đình còn có… Tuệ Đường. Đây là chìa khóa Tiêu Đình đưa cho cô, cô có thể đến thư phòng đọc sách bất kì lúc nào .
Đây cũng là lí do phòng Tuệ Đường bị lục soát đầu tiên .
Không có ! Bức tượng không hề có trong phòng Tuệ Đường ! Vậy thì nó ở đâu?
Lệ Hoa nghi hoặc, chính tay mình giấu nó trong phòng Tuệ Đường cơ mà ! Có khi nào…
Đến khi bức tượng được tìm thấy trong phòng của Lệ Hoa cũng chính là phòng Tuệ Đường, cô mới sợ hãi tới hoảng loạn, rối rít cầu xin tha thứ.
Lệ Hoa làm sao ngờ được từ sau vụ dây chuyền lần trước, ông bà Tiêu đã sai lắp camera mini trong phòng Tuệ Đường, vì vậy đã đi nhanh một bước, đòi lại công bằng cho Tuệ Đường
Sau hôm ấy, Lệ Hoa bị đuổi đi, Tuệ Đường lại trở về căn phòng trước đây khiến Tiêu Đình lòng thầm vui vẻ
Cô nhóc, tiếp tục phục vụ thiếu gia đi !
Nhưng mà, trái với sự vui vẻ ấy Tuệ Đường lại phiền muộn, giọng lo lắng : ” Cậu chủ, nếu lần sau lại có người giấu đồ trong phòng Đường nữa thì sao ? ”
Bé ngốc lo gì chứ, anh sẽ bảo vệ em !
Khẽ vuốt tóc Tuệ Đường, Tiêu Đình giọng nghiêm túc :” Nếu ai còn dám làm thế với Đường Đường, anh sẽ đánh mông kẻ đó đánh thật đau ”
Hả ? Đánh mông á ! Thế thì đau lắm, chắc không ai dám nữa đâu, Đường không sợ nữa rồi
Tuệ Đường :” Vậy chị Lệ Hoa cũng bị cậu đánh mông ạ ?”
Tiêu Đình :” Tất nhiên, giấu đồ hai lần, đánh đau gấp đôi ”
Tuệ Đường :” Ôi cậu giỏi thật, chị ấy xấu, phải đánh đòn ”
Thế là một lần nữa bạn thỏ ngốc bị sói lừa cho thê thảm vậy mà vẫn một mực thần tượng sói lên tận trời .
__________________________________________
Lời tác giả : Tuần tới Đan phải thi rồi :(( không thể post truyện đều đều được nữa. Hẹn gặp lại độc giả yêu thích truyện vào tuần sau * Ngàn nụ hôn gió * ^o^
CHƯƠNG 15 : HỒI ỨC 4
Mọi việc lại trở lại bình thường như chưa từng có gì xảy ra
Cuộc sống của Tuệ Đường ở Tiêu gia vẫn không có gì thay đổi . Ngoài giờ đi học, thời gian còn lại đều phải ở bên cạnh Tiêu Đình, thực hiện mọi mệnh lệnh của thiếu gia.
– ” Đường Đường, mang đồ bơi lại đây ”
– ” Có đây ạ ! ”
-” Không phải cái này đổi cái khác ”
-” Cậu thích kiểu nào ạ, Đường thấy kiểu kẻ sọc đẹp mà ”
-” Không thích, đem quần bơi hình trái chuối đến, mau lên ”
-” Yes sir !”
-“…” Còn dùng cả Tiếng Anh cơ đấy
Tiêu Đình thỉnh thoảng lại buồn bực về vài chuyện, những lúc ấy cơm ăn rất ít hoặc thậm chứ bỏ bữa .Khi đó người đóng vai trò quan trọng nhất chính là Tuệ Đường.
Tuệ Đường :” Cậu ơi đồ ăn sắp nguội hết. rồi, cậu ăn đi ăn một ít nữa thôi ”
Tiêu Đình :” Không, đem xuống đi ”
Tuệ Đường :” Một miếng thôi, A…”
Tiêu Đình :” Không ăn là không ăn, em không nghe thấy sao ?”
Tuệ Đường chu môi, giọng đáng thương :” Nhưng mà Đường rất đói, bác quản gia nói nếu không dỗ được cậu ăn thì Đường cũng phải nhịn… ”
Còn chưa dứt lời, Tiêu Đình đã giằng lấy bát cơm trên tay Tuệ Đường, xúc một thìa đầy đưa đến bên môi cô :” Há ra ”
Tuệ Đường xua tay :” Không thể được, đây là cơm của cậu, cậu ăn xong lát nữa Đường sẽ ăn sau ”
Tiêu Đình đặt bát cơm xuống nói :” Đường Đường xuống bảo nhà bếp mang thêm cơm lên đây ”
Tuệ Đường vui vẻ :” Tuân lệnh ”
Vậy là cuối cùng sau khi thỏa hiệp, Tiêu Đình cùng Tuệ Đường không ai nhường ai, đành… ăn chung một bát .
Tiêu Đình : ” Ăn cái này đi ”
Tuệ Đường phồng má:” Đường vừa ăn còn chưa nuốt xong, đến lượt cậu chứ !”
Tiêu Đình :” Nuốt đi rồi ăn tiếp ”
Tuệ Đường :” Đến lượt cậu cơ mà ”
Tiêu Đình lừ mắt, Tuệ Đường không còn cách nào đành há miệng ngoan ngoãn ăn
-” Đường không ăn thích cá ”
-” Ăn cá mới thông minh, em ngốc thế ăn nhiều vào ”
-” Có xương ”
-” Làm gì có, anh gỡ hết rồi, ngoan, ăn đi ”
-” Từ nãy giờ toàn Đường ăn, cậu không ăn à ?”
Tiêu Đình thản nhiên đặt bát cơm vào tay Tuệ Đường :” Mỏi tay quá, đến lượt em xúc ”
Tuệ Đường :” Yes sir !”
Thế mới nói, trở thành hầu gái của thiếu gia Tiêu Đình cũng thật vất vả, cô nhóc mới mười tuổi có thể hầu hạ được thiếu gia khó chiều cũng xem như có bản lĩnh .
Cũng từ lần đấy, Tiêu Đình càng thường xuyên thích ngồi lì trên phòng, chờ đợi cô hầu mang đồ ăn lên sau đó…
Có một hôm, Tiêu Đình mặt mày chán chường uể oải.
Tuệ Đường thấy thế thì lo lắng :” Cậu chủ cậu làm sao thế ? Cậu bị ốm à ? Đường đi gọi bác sĩ đến kiểm tra nhé ”
Tiêu Đình đáp :” Không phải ”
Tuệ Đường lại thắc mắc :” Hay là thất tình? ”
Tiêu Đình nghe thế ngạc nhiên :” Em học từ này ở đâu ?”
Tuệ Đường :” Đường thấy hễ có ai ủ rũ buồn bã mọi người đều hỏi họ thất tình à nên tưởng cậu cũng thế ”
Tiêu Đình thở phào, còn tưởng rằng bé ngốc này hiểu biết chứ
Anh nói :” Ừm, Đường Đường nhớ lần trước lúc em lo lắng sợ bị mọi người hiểu lầm anh đã ôm em để an ủi em không ?”
Tuệ Đường :” Nhớ ạ ”
Tiêu Đình nói thẳng :” Vậy Đường Đường mau đến an ủi anh đi ”
Tuệ Đường không hề nghi ngờ, còn rất lo lắng khi thấy Tiêu Đình buồn bã như thế, không chần chừ vòng tay ôm lấy Tiêu Đình, còn khẽ trấn an :” Cậu đừng buồn nữa mà, Đường chơi cùng cậu nhé ”
Tiêu Đình khẽ nhếch môi, vẻ mặt thỏa mãn vòng cánh tay ôm Tuệ Đường vào lòng.
Ừ, anh sẽ không buồn, chỉ cần có Đường Đường anh sẽ không bao giờ cô đơn nữa.
Lại thêm ba mùa xuân nữa, Tiêu Đình đã trở thành một thiếu niên mười lăm tuổi tuấn tú chững chạc.
Hôm ấy, Tuệ Đường như thường lệ vào dọn giường cho Tiêu Đình nhưng không biết vì lí do gì mà bị đuổi ra không thương tiếc
Tuệ Đường biết tính khí Tiêu Đình thất thường cũng không ngạc nhiên, chuẩn bị sách vở rồi xuống cổng chờ Tiêu Đình cùng đến trường .
Một lát sau, Tiêu Đình xuống đến nơi vẻ mặt là lạ, mặt hơi hồng hồng . Thấy Tuệ Đường cứ nhìn mình chằm chằm thì mặt càng đỏ, quay đầu đi chỗ khác .
Tuệ Đường tưởng Tiêu Đình bị sốt, theo bản năng kiễ