ài giây trước đây thôi, Hoàng còn mỉm cười với cô, còn hiện diện trước mắt cô bằng cơ thể nguyên vẹn, vậy mà…cô không bao giờ nghĩ đó là giây phút cuối cùng cô còn được cảm nhận hơi thở của anh, không bao giờ…
Kể từ đó, thế giới của Hà tan nát…bài ca li biệt réo vang trong gió bằng giai điệu bi thảm nhất đến với cô mỗi giờ, mỗi phút và mỗi giây của 1 ngày dài đăng đẳng…Cô sống như 1 thây ma từ sau vụ tai nạn nghiệt ngã ấy và trở nên vô cảm với tất cả mọi người…nhưng định mệnh – thứ mà cô luôn nguyền rủa – đã cho cô gặp Tuấn. Hà còn nhớ như in cảm giác bỡ ngỡ, xao xuyến đến đắm say khi cô cùng Nhi xem Tuấn biểu diễn ở 1 phòng trà nhỏ. Tuấn giống Hoàng 1 cách kì lạ, như được đút ra từ 1 khuôn vậy. Ánh mắt của anh đã khiến 1 cái xác không hồn hồi sinh…
Nhưng nếu mọi chuyện chỉ có thế, thì cô đã không phải điên đầu như thế này…Hà nốc cạn ly rượu trên tay rồi bấm điện thoại gọi cho vài đứa bạn. Những hồi chuông reo trong tuyệt vọng và tắt hẳn…
- Khốn kiếp! Lúc cần thì chả gọi được con nào cả!! – Hà tức tối dập điện thoại xuống bàn
– “Khi nào em cần “đổ rác”, hãy gọi cho “thùng rác” này nhé. Có thể em nghĩ anh đần độn, nhưng anh thật sự muốn làm “thùng rác” của em.”
Giọng nói của Lâm lại hiện lên trong tâm trí Thái Hà, khiến cô bực đến mức muốn hét lên! Cô biết Lâm luôn sẵn sàng mở rộng lòng mình với cô, thậm chí những lúc cô không cần gọi, anh vẫn biết và tìm đến bên cô. Nhưng chàng trai tốt bụng này lại chính là người cô đang muốn tránh mặt nhất! Vì sao ư? Vì mối quan hệ giữa 2 người từng gần gũi hơn những gì cô mong chờ, và sự gần gũi đó chỉ khiến cô muốn chạy trốn, muốn phá tan hết tất cả khi hồi tưởng lại… Lâm chân thành và đáng yêu đến mức làm cô hoảng sợ, mặc dù cô chưa bao giờ định nghĩa được nỗi sợ hãi ngược ngạo này.
——————†——————
Đó là vào 1 đêm tệ hại của tháng 3, đã được nửa năm kể từ ngày Hoàng mất. Thái Hà vẫn trong tình trạng suy sụp tinh thần nghiêm trọng, cô lao vào rượu bia như con thiêu thân không lối thoát, chỉ để cố sống trong mớ ký ức hạnh phúc xa xôi, vì cô vẫn chưa thể chấp nhận 1 sự thật rằng: Hoàng đã hoàn toàn biến mất trên cõi đời này. Cuộc sống cô ngập trong thuốc lá và bia rượu, có lúc cô còn mong cho nó thiêu đốt lá gan mình càng sớm càng tốt…có khi cô sẽ được gặp lại anh ở 1 nơi trắng xóa nào đó thuộc về thiên đường…
Đêm ấy, Lâm ngồi lắng nghe Thái Hà tâm sự suốt mấy giờ đồng hồ. Mặc dù những điều cô huyên thuyên hết sức trừu tượng, lại còn thêm giọng điệu lè nhè chữ được chữ mất, nhưng Lâm vẫn kiên nhẫn lắng nghe và còn uống rượu để hòa chung nỗi sầu với cô.
Hơn 2 giờ đồng hồ sau, Lâm giật mình vì tiếng chuông điện thoại reo liên hồi trong túi quần. Sau khi tắt điện thoại, anh lồm cồm ngồi dậy rồi nheo nheo mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Anh không nhớ mình đã thiếp đi lúc nào, lẫn lý do vì sao anh lại nằm sát bên cạnh Thái Hà trên 1 chiếc giường to đùng như thế này. Lúc đầu Lâm hơi bối rối, nhưng khi quan sát kĩ hơn, thấy cơ thể Hà vẫn còn nguyên vẹn quần áo, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng hồ lúc này đã điểm hơn 1 sáng, Lâm loạng choạng đứng lên, định tìm nơi khác để đánh 1 giấc thì bỗng… Thái Hà vùng dậy và ôm chặt anh từ sau lưng, miệng nài nỉ tha thiết:
- Anh đừng đi, đừng rời xa em…em xin anh đấy…
– Em…sao vậy…? – Lâm lúng túng gỡ tay Hà ra và xoay người lại, tim nhói lên khi trông thấy cô đang khóc…
Đột nhiên…Hà kiễng chân hôn lên môi Lâm. Làn môi mềm mại cùng với hơi nóng hừng hực tỏa ra từ hơi thở cô, thật sự khiến Lâm phát điên…! Và… Chuyện gì đến cũng đã đến khi 1 nam 1 nữ chung phòng, trong trạng thái bị hơi men tước đoạt hết lý trí….
Bàn tay thon dài của Lâm dịu dàng vuốt ve thân hình nóng bỏng của Hà, nhưng vẫn đầy sự tôn trọng và tế nhị, khác hẳn kiểu của những gã trăng hoa chuyên lợi dụng phụ nữ. Môi anh lướt nhẹ nhàng trên môi cô, rồi dần hướng về phía cổ,…đầu lưỡi đầy ma lực kia khiến Hà tê dại… Trời tuy lạnh nhưng 2 tấm lưng trần đều đầy mồ hôi, cảm giác nóng bỏng này thật không gì có thể sánh bằng, khi họ trở nên quyến rũ trong mắt nhau và lý trí trở thành thứ xa xỉ trong niềm khát khao yêu thương mãnh liệt này.
Lâm còn nhớ như in khoảnh khắc khi anh mơ màng dần chìm vào giấc ngủ, Hà âu yếm nghịch tóc và hôn lên trán anh. Trong cảm xúc trọn vẹn của tình yêu, anh ôm ghì cô vào lòng, hít thật sâu mùi hương nước hoa còn vương trên da thịt cô rồi vô thức thủ thỉ rằng : Anh yêu em…
Sáng hôm sau…
Nắng ấm tràn qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng đáp trên gương mặt đầy mãn nguyện của chàng nhiếp ảnh gia. Thái Hà vẫn còn nằm gọn trong lòng anh, bàn tay búp măng đặt yên trên bộ ngực căng, rất đàn ông kia với vẻ mặt khá thanh thản…
Lâm dần hé đôi mắt ra, cảm giác như có 1 lượng áp suất khổng lồ đè nặng lên đầu khiến anh choáng váng đến suýt ngất. Nhưng bù lại, anh cảm thấy lòng mình dâng lên 1 niềm hạnh phúc khó tả, mặc dù…anh chả nhớ nỗi đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ còn đọng lại trong tâm trí anh những hình ảnh rời rạc về gương mặt đau khổ , từng giọt nước mắt ngắn dài và kiểu cười nhạo đời của Thái Hà ở quán bar mà thôi. Lúc ấy, anh ước sao mình có đủ can đảm…để ôm chặt cô vào lòng mà vỗ về an ủi…
Anh trở mình sang bên cạnh, bất giác rùng mình khi thoảng thoảng ngửi thấy mùi hương ngọt ngào từ mái tóc con gái. Hướng mắt nhìn xuống, Lâm suýt đã hét lên vì kinh ngạc, cơn đau đầu cũng bị cảm giác bàng hoàng làm cho biến mất! Anh đang ôm người con gái mình thầm thương trộm nhớ trong vòng tay, hơn nữa, cả anh và cô ấy đều không 1 còn mảnh vải che thân! Rồi Thái Hà tỉnh giấc…Giống như Lâm, cô cũng choáng váng vì bị cơn đau đầu tấn công ác liệt. Lâm vẫn nằm yên bất động, mắt quan sát cô chuyển động trong sợ hãi…Hà lồm cồm ngồi dậy, mặc kệ cả tấm chăn đang tuột dần từ ngực xuống eo, để lộ những đường cong hấp dẫn và bộ ngực căng tròn vô cùng gợi cảm, khiến người Lâm nóng ran đến mức muốn xịt máu mũi. Sợ cơn thú tính của 1 gã đàn ông trỗi dậy, anh nhanh chóng kéo chăn khoác lên người cô…Thái Hà mơ màng nhìn anh, rồi…thét lên:
- Á!!! Á….!!!
– Giết anh đi… – Lâm gục đầu xuống như để tạ lỗi với cô
– Tên khốn nạn! – Hà thô bạo đánh liên tục vào người anh – tôi đã nghĩ anh là người tốt, vậy mà…trời ơi!!!
Nhưng như vừa sực nhớ ra điều gì đó, Hà liền khựng lại, vẻ mặt trở nên thất thần khi hình ảnh cô chủ động hôn Lâm mập mờ hiện lên trong tâm trí cô như màn hình tivi bị nhiễu sóng. Đêm qua…có lẽ vì quá say nên cô đã ngỡ Lâm là Hoàng…và đương nhiên, cô chẳng thể nào chịu đựng được khi thấy anh đành đoạn quay lưng rời bỏ cô đi như thế…
- Anh xin lỗi… – Lâm nắm chặt tay cô – anh không thể tin được chuyện này lại xảy ra, anh…
Hà ngước lên nhìn Lâm, đôi mắt giận dữ bắt đầu ngấn lệ. Cô không thể ng
Kể từ đó, thế giới của Hà tan nát…bài ca li biệt réo vang trong gió bằng giai điệu bi thảm nhất đến với cô mỗi giờ, mỗi phút và mỗi giây của 1 ngày dài đăng đẳng…Cô sống như 1 thây ma từ sau vụ tai nạn nghiệt ngã ấy và trở nên vô cảm với tất cả mọi người…nhưng định mệnh – thứ mà cô luôn nguyền rủa – đã cho cô gặp Tuấn. Hà còn nhớ như in cảm giác bỡ ngỡ, xao xuyến đến đắm say khi cô cùng Nhi xem Tuấn biểu diễn ở 1 phòng trà nhỏ. Tuấn giống Hoàng 1 cách kì lạ, như được đút ra từ 1 khuôn vậy. Ánh mắt của anh đã khiến 1 cái xác không hồn hồi sinh…
Nhưng nếu mọi chuyện chỉ có thế, thì cô đã không phải điên đầu như thế này…Hà nốc cạn ly rượu trên tay rồi bấm điện thoại gọi cho vài đứa bạn. Những hồi chuông reo trong tuyệt vọng và tắt hẳn…
- Khốn kiếp! Lúc cần thì chả gọi được con nào cả!! – Hà tức tối dập điện thoại xuống bàn
– “Khi nào em cần “đổ rác”, hãy gọi cho “thùng rác” này nhé. Có thể em nghĩ anh đần độn, nhưng anh thật sự muốn làm “thùng rác” của em.”
Giọng nói của Lâm lại hiện lên trong tâm trí Thái Hà, khiến cô bực đến mức muốn hét lên! Cô biết Lâm luôn sẵn sàng mở rộng lòng mình với cô, thậm chí những lúc cô không cần gọi, anh vẫn biết và tìm đến bên cô. Nhưng chàng trai tốt bụng này lại chính là người cô đang muốn tránh mặt nhất! Vì sao ư? Vì mối quan hệ giữa 2 người từng gần gũi hơn những gì cô mong chờ, và sự gần gũi đó chỉ khiến cô muốn chạy trốn, muốn phá tan hết tất cả khi hồi tưởng lại… Lâm chân thành và đáng yêu đến mức làm cô hoảng sợ, mặc dù cô chưa bao giờ định nghĩa được nỗi sợ hãi ngược ngạo này.
——————†——————
Đó là vào 1 đêm tệ hại của tháng 3, đã được nửa năm kể từ ngày Hoàng mất. Thái Hà vẫn trong tình trạng suy sụp tinh thần nghiêm trọng, cô lao vào rượu bia như con thiêu thân không lối thoát, chỉ để cố sống trong mớ ký ức hạnh phúc xa xôi, vì cô vẫn chưa thể chấp nhận 1 sự thật rằng: Hoàng đã hoàn toàn biến mất trên cõi đời này. Cuộc sống cô ngập trong thuốc lá và bia rượu, có lúc cô còn mong cho nó thiêu đốt lá gan mình càng sớm càng tốt…có khi cô sẽ được gặp lại anh ở 1 nơi trắng xóa nào đó thuộc về thiên đường…
Đêm ấy, Lâm ngồi lắng nghe Thái Hà tâm sự suốt mấy giờ đồng hồ. Mặc dù những điều cô huyên thuyên hết sức trừu tượng, lại còn thêm giọng điệu lè nhè chữ được chữ mất, nhưng Lâm vẫn kiên nhẫn lắng nghe và còn uống rượu để hòa chung nỗi sầu với cô.
Hơn 2 giờ đồng hồ sau, Lâm giật mình vì tiếng chuông điện thoại reo liên hồi trong túi quần. Sau khi tắt điện thoại, anh lồm cồm ngồi dậy rồi nheo nheo mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Anh không nhớ mình đã thiếp đi lúc nào, lẫn lý do vì sao anh lại nằm sát bên cạnh Thái Hà trên 1 chiếc giường to đùng như thế này. Lúc đầu Lâm hơi bối rối, nhưng khi quan sát kĩ hơn, thấy cơ thể Hà vẫn còn nguyên vẹn quần áo, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng hồ lúc này đã điểm hơn 1 sáng, Lâm loạng choạng đứng lên, định tìm nơi khác để đánh 1 giấc thì bỗng… Thái Hà vùng dậy và ôm chặt anh từ sau lưng, miệng nài nỉ tha thiết:
- Anh đừng đi, đừng rời xa em…em xin anh đấy…
– Em…sao vậy…? – Lâm lúng túng gỡ tay Hà ra và xoay người lại, tim nhói lên khi trông thấy cô đang khóc…
Đột nhiên…Hà kiễng chân hôn lên môi Lâm. Làn môi mềm mại cùng với hơi nóng hừng hực tỏa ra từ hơi thở cô, thật sự khiến Lâm phát điên…! Và… Chuyện gì đến cũng đã đến khi 1 nam 1 nữ chung phòng, trong trạng thái bị hơi men tước đoạt hết lý trí….
Bàn tay thon dài của Lâm dịu dàng vuốt ve thân hình nóng bỏng của Hà, nhưng vẫn đầy sự tôn trọng và tế nhị, khác hẳn kiểu của những gã trăng hoa chuyên lợi dụng phụ nữ. Môi anh lướt nhẹ nhàng trên môi cô, rồi dần hướng về phía cổ,…đầu lưỡi đầy ma lực kia khiến Hà tê dại… Trời tuy lạnh nhưng 2 tấm lưng trần đều đầy mồ hôi, cảm giác nóng bỏng này thật không gì có thể sánh bằng, khi họ trở nên quyến rũ trong mắt nhau và lý trí trở thành thứ xa xỉ trong niềm khát khao yêu thương mãnh liệt này.
Lâm còn nhớ như in khoảnh khắc khi anh mơ màng dần chìm vào giấc ngủ, Hà âu yếm nghịch tóc và hôn lên trán anh. Trong cảm xúc trọn vẹn của tình yêu, anh ôm ghì cô vào lòng, hít thật sâu mùi hương nước hoa còn vương trên da thịt cô rồi vô thức thủ thỉ rằng : Anh yêu em…
Sáng hôm sau…
Nắng ấm tràn qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng đáp trên gương mặt đầy mãn nguyện của chàng nhiếp ảnh gia. Thái Hà vẫn còn nằm gọn trong lòng anh, bàn tay búp măng đặt yên trên bộ ngực căng, rất đàn ông kia với vẻ mặt khá thanh thản…
Lâm dần hé đôi mắt ra, cảm giác như có 1 lượng áp suất khổng lồ đè nặng lên đầu khiến anh choáng váng đến suýt ngất. Nhưng bù lại, anh cảm thấy lòng mình dâng lên 1 niềm hạnh phúc khó tả, mặc dù…anh chả nhớ nỗi đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ còn đọng lại trong tâm trí anh những hình ảnh rời rạc về gương mặt đau khổ , từng giọt nước mắt ngắn dài và kiểu cười nhạo đời của Thái Hà ở quán bar mà thôi. Lúc ấy, anh ước sao mình có đủ can đảm…để ôm chặt cô vào lòng mà vỗ về an ủi…
Anh trở mình sang bên cạnh, bất giác rùng mình khi thoảng thoảng ngửi thấy mùi hương ngọt ngào từ mái tóc con gái. Hướng mắt nhìn xuống, Lâm suýt đã hét lên vì kinh ngạc, cơn đau đầu cũng bị cảm giác bàng hoàng làm cho biến mất! Anh đang ôm người con gái mình thầm thương trộm nhớ trong vòng tay, hơn nữa, cả anh và cô ấy đều không 1 còn mảnh vải che thân! Rồi Thái Hà tỉnh giấc…Giống như Lâm, cô cũng choáng váng vì bị cơn đau đầu tấn công ác liệt. Lâm vẫn nằm yên bất động, mắt quan sát cô chuyển động trong sợ hãi…Hà lồm cồm ngồi dậy, mặc kệ cả tấm chăn đang tuột dần từ ngực xuống eo, để lộ những đường cong hấp dẫn và bộ ngực căng tròn vô cùng gợi cảm, khiến người Lâm nóng ran đến mức muốn xịt máu mũi. Sợ cơn thú tính của 1 gã đàn ông trỗi dậy, anh nhanh chóng kéo chăn khoác lên người cô…Thái Hà mơ màng nhìn anh, rồi…thét lên:
- Á!!! Á….!!!
– Giết anh đi… – Lâm gục đầu xuống như để tạ lỗi với cô
– Tên khốn nạn! – Hà thô bạo đánh liên tục vào người anh – tôi đã nghĩ anh là người tốt, vậy mà…trời ơi!!!
Nhưng như vừa sực nhớ ra điều gì đó, Hà liền khựng lại, vẻ mặt trở nên thất thần khi hình ảnh cô chủ động hôn Lâm mập mờ hiện lên trong tâm trí cô như màn hình tivi bị nhiễu sóng. Đêm qua…có lẽ vì quá say nên cô đã ngỡ Lâm là Hoàng…và đương nhiên, cô chẳng thể nào chịu đựng được khi thấy anh đành đoạn quay lưng rời bỏ cô đi như thế…
- Anh xin lỗi… – Lâm nắm chặt tay cô – anh không thể tin được chuyện này lại xảy ra, anh…
Hà ngước lên nhìn Lâm, đôi mắt giận dữ bắt đầu ngấn lệ. Cô không thể ng