Bong bóng mùa hè - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Bong bóng mùa hè (xem 5858)

Bong bóng mùa hè

m cô thức giấc, sau đó nhẹ nhàng kéo chăn đắp qua người cô và khẽ khàng hôn lên mắt cô.


Anh thuộc về cô.


Nhưng cô, thuộc về tự do.


***


Ánh ban mai xuyên qua lớp rèm cửa rắc những tia nắng mềm mại lên gương mặt Hạ Mạt. Cô ngồi dậy ngơ ngác một lúc, cảm giác hơi đau nhức toàn thân giúp cô hiểu ra được chuyện đêm qua không phải là một giấc mơ.


Âu Thần đã đi khỏi, trong phòng chỉ có mình cô. Doãn Hạ Mạt mặc áo vào và đi đến bên cửa sổ vén rèm lên. Tuyết đã ngừng rơi, bên ngoài là một màn tuyết trắng xoá, bầu không khí vô cùng trong lành, cô hít thật sâu và mỉm cười. Trong lòng tràn ngập cảm giác bình yên xưa nay chưa từng có.


Cô quay người lại định xuống lầu chuẩn bị bữa điểm tâm cho Tiểu Trừng và Âu Thần, nhưng có một cái gì đó đặt bên cạnh chiếc bình cắm đầy hoa bách hợp khiến cô dừng bước.


Cô tò mò bước tới, rõ ràng trên đầu giường không có đồ vật nào như vậy, lẽ nào đây là đồ vật Âu Thần để lại cho cô. Cô đưa tay mở gói đồ ra.


Ánh mặt trời sau một trận tuyết phản chiếu trên tờ giấy hơi chói mắt, ba chữ “Đơn ly hôn” dường như muốn nhảy ra khỏi trang giấy.


Doãn Hạ Mạt ngớ người hồi lâu. Trong lòng cô lúc này rất nhiều cảm xúc đan xen vào nhau, hồi lâu cô mới phát hiện ra sợi ren buộc trên cổ tay mình đã biến mất.


Âu Thần…


Cầm chặt tờ giấy trong tay, cô nhắm mắt bước về phía phòng ngủ sau đó chạy lên hành lang lầu hai và chạy xuống cầu thang.


Cô muốn tìm Âu Thần, cô quá hiểu Âu Thần rồi và biết hiện giờ anh đang nghĩ gì. Cô sẽ cho Âu Thần thấy được chuyện tối qua không phải là cô đã nhất thời bồng bột.


“Trừng thiếu gia…”


“Trừng thiếu gia…”


Đột nhiên tiếng la thất thanh của người giúp việc làm cô giật mình, Doãn Hạ Mạt vội nhìn về phía có tiếng la, bảng vẽ và bút rơi loạn xạ dưới đất, Tiểu Trừng sắc mặt trắng bệch đang nằm ngất xỉu trên chiếc ghế bên cạnh lò sưởi!


Chương 12: Chương 12


Lại có tuyết lớn rơi.


Từ lúc Doãn Trừng ngất xỉu được đưa đi bệnh viện tới nay đã mười mấy ngày rồi, trận tuyết tối hôm trước đã tan từ lâu và thay vào đó là một trận tuyết khác, mùa đông năm nay dường như tuyết rơi rất nhiều, trận này tiếp nối trận kia, như không bao giờ dứt được.


Doãn Hạ Mạt đột nhiên nhìn ra cửa sổ.


Không phải tất cả đang tốt đẹp rồi sao? Không phải đã có thể sống yên bình hạnh phúc rồi sao, tại sao ngoài sân lại toàn một màu tuyết trắng xóa của ngày đông lạnh lẽo thế này.


Không khí trong phòng hội chẩn càng lạnh lẽo hơn bên ngoài nhiều.


“… Phẫu thuật cấy ghép thận tuy tạm thời kéo dài được cuộc sống cho cậu ấy, nhưng rất nhiều cơ quan trong cơ thể cậu ấy đã cùng lúc suy kiệt nghiêm trọng, trước mắt giới y học đành bất lực trước tình trạng này.”


Hạ Mạt trầm tư nhìn ra cửa và từ từ đứng lên, Âu Thần sau khi chăm chú nghe bác sỹ giải thích xong trầm giọng hỏi:


“Nếu như tiếp tục phẫu thuật thì sao?”


“Trong một thời gian ngắn, cậu ấy phải tiến hành bốn lần phẫu thuật rồi, suy cho cùng thì phẫu thuật cũng có tính phá hoại làm suy nhược cơ thể, mỗi lần phẫu thuật sẽ càng làm cậu ấy yếu thêm thôi… suy đi tính lại thì phẫu thuật cũng chưa có tác dụng trợ giúp gì rõ ràng…”


Lúc đầu Hạ Mạt còn cố gắng nghe, về sau, dần dần tai cô như bị ù đi, không còn nghe thấy được gì nữa, cô ngẩn người nhìn tuyết rơi ngoài cửa. Tiểu Trừng liệu có đỡ hơn không? Sẽ đỡ hơn, nhất định sẽ đỡ hơn, Tiểu Trừng đã vượt qua bao nhiêu lần nguy kịch mà…


Lần này….


Lần này….


Có lẽ bởi sự im lặng khác thường của cô nên phòng hội chẩn cũng dần dẫn lắng xuống, tất cả các bác sỹ đều lo lắng nhìn cô.


Mười mấy ngày nay, cô còn gầy nhanh hơn cả Doãn Trừng, thân hình mỏng manh như tờ giấy, đôi mắt đen láy vừa to vừa sâu thăm thẳm, sự buồn bã đến đáng sợ trong đôi mắt sâu hút, hiếm lắm mới bắt gặp được một tia sáng yếu ớt gượng đỡ cả thân hình và tinh thần cô.


“Hạ Mạt …”


Sự hoảng hốt của cô, toàn thân cô như bị vắt kiệt đến chút sức lực cuối cùng khiến Âu Thần cũng phát hoảng buộc phải kêu lên.


“Hạ Mạt! Bác sỹ!”


Cửa phòng cấp cứu bỗng mở tung ra, Trân Ân chạy vào, vừa nhìn thấy Doãn Hạ Mạt, Trân Ân đã không cầm nổi nước mắt, vừa khóc vừa cười nói:


“Hạ Mạt… Tiểu Trừng tỉnh rồi!”


***Từ khi nhập viện đến giờ, đây là lần thứ ba Doãn Trừng hôn mê.


Sau khi hôn mê suốt sáu giờ đồng hồ, cuối cùng cậu cũng đã tỉnh lại. Lúc Hạ Mạt chạy vào phòng, Doãn Trừng cũng đã mở mắt ra, tuy toàn thân cậu cắm đầy các loại ống dây, mặt nạ oxy che kín hơn nửa mặt , nhưng lúc nhìn thấy chị gái, đôi mắt Doãn Trừng đen láy long lanh vui sướng như một đứa trẻ.


“Chị…”


Trên chiếc giường bệnh trắng tinh, Doãn Trừng yếu ớt đưa cánh tay ra và cố gắng cười với chị. Doãn Hạ Mạt không nói được câu nào, run rẩy nắm lấy tay cậu em trai, trong lòng chua xót nghẹn ngào.


“Chị, chị yên tâm… em không sao…”


Đôi tay mệt mỏi nắm lấy tay cô, đôi mắt giống như có vật nặng nào đó đè lên và lại từ từ khép lại, âm thanh đứt đoạn, hôn mê lại một lần nữa cuốn Tiểu Trừng đi xa, giống như lúc nãy cậu gắng gượng lắm mới tỉnh dậy để đợi chị mình đến an ủi.


“Chị, em ngủ một lát, lát nữa… em… lại tỉnh dậy…”


Ngón tay từ từ buông xuống, Doãn Trừng lại hôn mê, sắc mặt cậu suy nhược trắng bệch thảm hại.


Doãn Hạ Mạt ngẩn người nhìn đứa em trai lại rơi vào hôn mê, sự vật trước mắt cô đột ngột quay cuồng, cô cảm giác hình như đang có người dìu mình. Hồi lâu sau cô mới tỉnh lại đờ đẫn nhìn các bác sỹ đang làm xét nghiệm cho Tiểu Trừng, sau đó theo bác sỹ ra ngoài hành lang phòng bệnh.


“Có phải Doãn Trừng tỉnh dậy thì coi như qua được cơn nguy kịch?” Doãn Hạ Mạt ngơ ngác nhìn bác sỹ Trịnh.


“Chuyện này thì…” Bác sỹ Trịnh hơi khó xử.


“Thế phương pháp trị liệu tiếp theo là gì?” Doãn Hạ Mạt hỏi một cách máy móc.


“Chỉ còn cách trị liệu chăm sóc như thế này.” Bác sỹ Trịnh thở dài ngập ngừng một lát rồi nói, “Cần phải cho Tiểu Trừng một thời gian để hồi phục sức khỏe, sau này nếu như cơ thể hồi phục rồi mới suy nghĩ tìm phương pháp phẫu thuật tích cực.”


“Phương pháp chăm sóc trị liệu….” Doãn Hạ Mạt lẩm bẩm, “nếu như tiếp tục trị liệu, Tiểu Trừng có thể sống thêm khoảng bao lâu?”


Bác sỹ Trịnh và các bác sỹ khác nhìn nhau do dự một lúc rồi nói với cô:


“Còn phải xem tình trạng sức khỏe của cậu ấy thế nào, nếu như tốt thì có thể là hai ba tháng, nếu tình trạng xấu đi thì có lẽ là một tháng, nhưng thể trạng mỗi người mỗi khác, nó là một cấu tạo kỳ diệu, nếu như ý chí của người bệnh mạnh mẽ cũng có thể có kỳ tích… vì vậy Hạ Mạt, cháu và Tiểu Trừng đừng bao giờ từ bỏ…”


Kỳ tích…


Một làn hơi lạnh luồn qua sống lưng Hạ Mạt, và càng ngày càng lạnh hơn, tai cô ù đi, máu trong cơ thể như sóng biển từng đợt từng đợt dâng lên! “Kỳ tích”, lẽ nào sinh mạng của Tiểu Trừng chỉ còn có thể trong chờ vào hai chữ này thôi sao?


Có bệnh nhân khác kêu bác sỹ Trịnh đi. Doãn Hạ Mạt ngẩn người đứng trước ban công, đột nhiên cô cảm thấy không thể cứ

Từ khóa: Bong bóng mùa hè,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Giả Làm Người Tình Xã Hội Đen

Đọc Truyện XuXu Đừng Khóc!!! Full

Cưng Chiều Em Cả Đời

Xem tử vi ngày 22/03/2017 Thứ Tư của 12 cung hoàng đạo

Tớ im lặng để yêu cậu!