Nhi lùi dần vào bên trong chuẩn bị cho kế hoạch tác chiến của mình thì:
“Không chạy thoát được đâu.”
“Sao lại không thể cơ chứ?”
“Đường ra”
“Hả?”
“Nếu có gan vào khu rừng hoa cấm này thì phải biết cách ra. Cô biết không?”
Nhi giật mình cô không hề nghĩ đến trường hợp này
“Thì…thì đi theo đường vào đây là được.”
“Có thể?” – Kiệt nhếch mém
“Cậu muốn gì?” – Nhi nhìn hắn bằng ánh mắt thăm dò
“Hoàn tất đơn kiện” – Nhi cười khổ:
“Cậu biết rõ tôi không thể trả nỏi mà.”
“…” – Kiệt không mở miệng. Một lúc sau, âm thanh nặng nề từ phía bàn phìm cất lên.
“Nếu cô trả lời được câu hỏi này thì coi như xoá bỏ hết tát cả mọi chuyện kể cả vụ ở bữa tiệc…”
Hắn còn nhớ
“Nếu không…?” – Nhi nghi vấn
“Thông minh lắm! Nếu không cô sẽ phải làm cho tôi ba việc.”
Suy nghĩ một hồi, cô ngước lên nhìn hắn. Có lẽ hắn sẽ không làm gì cô đâu mà sợ.
“Được” – Nhi rứt khoát, Kiệt khẽ cười hiểm:
“Đố cô biết trên bàn phím này nốt nào ngân cao nhất?”
A, Tên này ngốc thật! Câu hỏi thật là dễ cô vừa mới được tiếp thu mấy tiếng trước, không ngắc ngứ:
“B(xi)”
“…”
Kiệt đưa tay lên bàn phím đôi môi khẽ mấp máy:
“Sai”
“Hả? Sai chỗ nào?” – Nhi nhìn hắn, hay cô nhớ nhầm
“…♪…” – một âm thanh phát lên
“Đây là B”
“…♪…” – một âm thanh khác phát lên
“Không thể, cậu đã đánh sang một ô nhạc khác”
“Cô có biết đó là nốt gì không?”
Lắc đầu
“Là C(đô)”
“Trong âm thanh C là nốt ngân cao nhất nhưng…”
“…♪…”
“Cũng là nốt ngân thấp nhất”
Nhi cảm thấy không hiểu ý của hắn là gì nhưng một lần nữa cô lại nhìn khuôn mặt lạnh giá kia…cô biết hắn không nói về thanh âm mà đang nói về một cái khác…một thứ khiến chính lòng hắn phải đau đầu.
Chương 14
“Nô tỳ…mau đi mua nước giải khát cho ta -O-.”
“Vâng ạ >_<”
“Nô tỳ, ta hôm nay cảm thấy đau nhức khắp người…”
“Thì sao ạ?”
“…Còn không mau đến đây massage! Muốn ăn đòn à? -_-#”
“Hu hu…TT_TT”
“Nô tỳ…Thời tiết thật tốt nên tâm tình chủ nhân ngươi cũng tốt lắm!”
“Ta muốn dắt chó đi dạo…nhưng nhà ta không có nuôi chó…”
“Chẳng lẽ…”
Nụ cười của vị chủ nhân kia ranh mãnh, đôi mắt nhìn vào ai kia đầy thâm độc. Tay hắn cầm một cây roi thép dẻo dai…từng bước…từng bước đến gần…
Không ta không muốn đâu! Không muốn đâu! Sơ ơi…ba ơi…anh ơi…các người cứu con khỏi tên ác ma này đi! Con không muốn đi xuống suối vàng nhanh thế! Con còn yêu đời lắm mà…huhu..
“Chúc con gặp may mắn. Chúng ta yêu con nhiều…!”
Oa oa…Đừng bỏ rơi con mà…
“Hu…hu…làm ơn cứu con với!”
Nhi choàng tỉnh sau một ác mộng mà cô cho là kinh hoàng nhất. Thật đáng sợ! Cô mơ thấy mọi người bỏ rơi mình, cô đã ghào thét, khóc ròng nhưng không một ai chịu quay đầu lại nhìn cô bé đáng thương là cô. Hơn thế nữa, cô phải ở lại làm nô tỳ cho một tên ác ma tàn nhẫn nhất quả đất…Hắn muốn giết cô a! Đặc biệt, cái khuôn mặt đó lại là…Phong Vũ Kiệt…
Oh no!
“Chúa ơi! Mong người hãy bảo vệ cho đứa trẻ vô tội này! Con hứa sẽ đem cho người món chocolate mà con thích ăn nhất! Con nguyện cầu chúa ban phúc cho con để có thể tránh xa được tên ác ma kia! Amen!”
Nhi nhắm mắt lại, hai tay chắp nhau cầu nguyện.
“Ùng…” – bỗng ở bên cửa sổ vang lên một tiếng sấm, những trận sét loé rạnh ngang trời. Tiếng gió rít qua khe cửa từng đợt từng đợt…làm cho Nhi rùng mình mà run lên cầm cập. Mưa bắt đầu rơi từng hạt một trên tán lá cây rồi ào ào như bão tố.
Nhi đưa tay bịt chặt tai để không thể nghe được những âm thanh đáng sợ kia. Hơi thở của cô bắt đầu không ổn định, tim cô đập nhanh như muốn chạy vọt ra ngoài. Đôi môi kia không ngừng mấp máy. Nhưng không còn cầu nguyện chúa nữa mà…
“Chúa, con đã làm gì khiến người giận hay sao mà người lỡ lòng chà đạp tâm nguyện nhỏ bé này! Nếu đã không muốn giúp thì thôi chớ phản ứng dữ quá chi!”
“Ùng…”
“Ùng…”
“A! Con sai rồi! Con sai thật rồi! Làm ơn dừng lại đi!”
Tí tách…tí tách…
Mưa bắt đầu ngớt dần…một lúc sau thì tạnh hẳn…
Ánh nắng thái dương xuyên qua lá cây nhảy múa trong căn phòng của một cô bé đang ngồi co ro cuối giường kia. Âm thanh của thiên nhiên du dương, nhẹ nhàng như vẫy gọi sự sống của muôn loài.
Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt linh hoạt nhìn khắp nơi trong căn phòng lung linh của một nàng công chúa. Cô gỡ chiếc chăn trên người ra và nhẹ nhàng bước xuống giường. Mái tóc đen dài ôm lấy đôi vai mảnh khảnh có phần lộn xộn. Chiếc váy ngủ màu trắng tinh khôi khít chặn với làn da trắng hồng như tuyết khiến Nhi lộ một vẻ đáng yêu của nàng công chúa vừa mới tỉnh giấc.
Nhi lướt qua căn phòng lỗng lẫy kia, Lúc đầu còn ngơ ngác nhưng sau mới nhận ra một điều khác thường. Đây hình như…hình như…Không phải phòng của cô!
Đây là đâu? Sao cô lại ở đây? Vì sao cô lại không thể nhớ ra được điều gì trước đó?
Từng câu hỏi liên tục được hiện lên trong đầu Nhi nhưng lại không hề có bất cứ dữ liệu nào để trả lời cho câu hỏi đó. Hai tay cô nắm chặt chiếc váy trắng ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện.
“Dậy rồi à?”
Giọng của một tên con trai vang lên phía cửa ra vào. Ban đầu Nhi cứ nghĩ là Gia Dương nhưng đến khi cô ngoái đầu lại thì…
“Phong…Phong…Vũ Kiệt! Cậu …cậu…sao lại ở đây?”
Hắn cười châm chọc, thưởng thức vẻ kinh ngạc đến chết người của Nhi. Trong mắt hắn cô như một diễn viên hề chất lượng cao mà hắn hài lòng nhất.
Nhi há hốc mồm, đôi mắt tròn xoe nhìn hình ảnh của tên con trai trước mặt mình. Tay cô hướng hắn chỉ mà đung đưa.
“Cậu…cậu…”
“Cô mắc bệnh nói lắp?” – Kiệt nói một câu lãng choẹt mang đầy sự lạnh lùng và chế diễu.
“Sao…sao cậu lại ở đây?” – Nhi vẫn còn chưa hết ngạc nhiên vì sự hiện diện của hắn
“Câu hỏi đó lẽ ra là của tôi! Cô hãy thử nhìn xem đây là nhà của ai? Căn phòng cô vừa ngủ là của ai? Và…trên tay cô đang cầm thứ gì?”
Câu hỏi của Kiệt khiến Nhi giật mình nhìn lại thứ đang cầm trên tay. Đó là một cây kiếm của quý tộc Anh Quốc được làm từ vàng Ý. Trên tay cầm khắc một con rồng lượn mang một vẻ uy quyền của bậc quân vương. Thanh kiếm rất mỏng và nhẹ nhưng không vì thế mà mất đi độ sắc nhọn vốn có.
Nhi nhìn vật trong tay mình mà không khỏi trầm trồ khen ngợi. Quả thật đây là lần đầu tiên cô được tận mắt trông thấy một thanh kiếm tinh sảo như vậy! Nhưng có một điều kì lạ mà cô không thể lý giải được. Đó là vì sao vật này lại nằm trong tay cô? Trí nhớ của Nhi cho biết chắc chắn cô chưa từng nhìn thấy qua thì làm sao có thể cầm lên được!
“Bây giờ thì hãy trả nó cho tôi!” – Kiệt bằng giọng lạnh lùng ra lệnh. Thanh kiếm đó hắn không cho phép ai được đụng vào ngoại trừ hắn!
Thấy khuôn mặt tràn ngập sự tức giận của đối phương, Nhi hơi run rẩy sợ hãi. Từng bư