Bạn tôi tình tôi – Marc Levy - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Bạn tôi tình tôi – Marc Levy (xem 1506)

Bạn tôi tình tôi – Marc Levy

m, nổi tiếng nhất là cuốn La ferme des animaux được viết vào năm 1945). Người tài xế quan tâm đến sự phát triển giao thông trong trung tâm London kể từ khi người ta thiết lập ở đó một trạm thu phí, nhưng Mathias chỉ còn quan tâm đến kim chỉ giờ trên bảng phía trước mặt người lái xe. Cứ nhìn đống tắc nghẽn trên đại lộ Magenta, thì anh vẫn chưa thể sẵn sàng để đến ngay được khoảng trống cạnh tòa nhà cao tầng Montparnasse.
* * *
Nữ y tá dừng chiếc xe lăn trước vạnh in trên nền nhà. Yvonne tỏ ý vui vẻ.
– Xong rồi, bây giờ tôi có thể đứng dậy rồi chứ?
Đương nhiên rồi, nhân viên bệnh viện sẽ chẳng luyến tiếc gì cô ấy đâu. Nhưng ông đã nhầm, người phụ nữ trẻ hôn lên hai má Yvonne. Từ nhiều năm nay, chưa bao giờ cô được cười đã như thế, cô tuyên bố. Giây phút mà Yvonne quây ông trưởng khoa Gisbert sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm khảm cô cũng như các đồng nghiệp của cô. Thậm chí cả khi cô đã nghỉ hưu, cô vẫn còn cười khi tả lại bản mặt của ông trưởng khoa khi Yvonne chất vấn rằng ông ta là giáo sư về những thứ ngu ngốc hay là giáo sư về y khoa.
– Họ nói gì với em? John hỏi khẽ.
– Rằng anh sẽ còn phải chịu đựng em thêm vài năm nữa.
Yvonne đeo kính để xem bản kê viện phí mà nhân viên bệnh viện vừa đẩy ra cho bà ở cửa thanh toán.
– Hãy nói cho tôi biết, khoản tiền này sẽ không chạy vào túi ông lang đã khám cho tôi chứ?
Người thu tiền trấn an bà về điểm này và từ chối tấm séc mà bà đưa cho ông ta. Sự trung thực không cho phép ông ta nhận một khoản tiền khám bệnh hai lần. Quý ông đang đứng sau bà kia đã trả hết khoản phải nộp rồi.
– Tại sao anh lại làm thế? Yvonne chất vấn lúc ra khỏi bệnh viện.
– Em không có bảo hiểm và những đợt khám bệnh như thế này khiến em sạt nghiệp mất. Anh làm những gì anh có thể, Yvonne thân yêu ạ, và em chẳng để cho anh có cách nào chăm sóc em cả, thế là, khi em quay lưng đi, anh đã hèn kém lợi dụng ngay dịp này.
Bà kiễng lên đặt một nụ hôn hâu yếm lên trán John.
– Thế thì cứ tiếp tục thêm tí nữa vậy và đưa em đi ăn trưa, em đói cồn cào lên rồi đây này.
* * *
Những khách hàng đầu tiên của Enya đến ngồi ngoài hiên. Một đôi xem thực đơn trong ngày và hỏi liệu món mà họ đã dùng tuần trước đó có còn trong thực đơn hay không. Đó là một món cá hồi hấp ngon tuyệt trần, được bày trên một lớp xa-lát.
* * *
Cách đó hai trăm kilomet, một chiếc Austin Healey trườn qua một vòm cổng được xây bằng gạch của một xưởng mộc rộng lớn. Antoine đậu xe trong sân và đi bộ vào quầy lễ tân. Ông chủ niềm nở đón tiếp anh và dẫn anh vào phòng làm việc của ông ta.
* * *
Rõ ràng là các bậc thần linh không đi theo anh ngày hôm nay. Sau khi đã phải đương đầu với những khó chịu về giao thông, Mathias lại bị lạc ở ngay chính giữa khoảng trống mênh mông của ga Montparnasse. Một người gác tòa nhà nhân từ chỉ đường cho anh. Các trường quay của đài truyền hình nằm đối diện với nơi anh đang đứng. Anh phải đi ngược lên phố Arrivée và đại lộ Vaugirard, rẽ trái vào đại lộ Pasteur và đi theo đường của Sư đoàn Thiết giáp số 2 mà anh cũng sẽ nhìn thấy ngay bên trái mình. Nếu chạy thì mất chừng mười phút, anh cũng sẽ tới được đó. Mathias dừng lại giây lát để mua một ôm hoa hồng của người bán hàng lậu trên vỉa hè và cuối cùng anh cũng tới được cửa vào các trường quay. Một nhân viên anh ninh yêu cầu anh trình giấy tờ và tìm trong cuốn sổ của mình số điện thoại của phòng quản lý hình ảnh. Cuộc gọi thông suốt, anh ta thông báo cho một kỹ thuật viên rằng có người đợi Audrey ở quầy lễ tân.
Cô vận một chiếc quần jeans và một chiếc áo cánh, làm nổi rõ đường cong của cặp vú một cách trang nhã. Đôi má cô ửng hồng ngay khi nhìn thấy Mathias.
– Anh làm gì ở đây thế này? Cô hỏi.


– Anh đi chơi.
– Thật là một sự bất ngờ thú vị, nhưng em xin anh đấy, giấu những bông hoa này đi. Không ở đây đâu, tất cả mọi người đều nhìn chúng ta kìa, cô thì thầm.
– Anh chỉ thấy hai ba gã đứng sau cửa kính đằng kia chứ mấy.
– Hai, ba gã mà anh đang nói là giám đốc tòa soạn, giám đốc của chương trình thời sự và một nữ nhà báo ngồi lê đôi mách số mốt của PAF (Cục Giám sát Chương trình Nghe nhìn của Pháp – ND) đấy; vậy nên em xin anh mà, hãy kín đáo cho em nhờ. Nếu không em sẽ bị trêu chọc nửa tháng trời cho mà xem.
– Em có rỗi được một lát không? Mathias vừa hỏi vừa giấu bó hoa sau lưng mình.
– Em sẽ đi báo với họ là em sẽ vắng mặt trong khoảng nom một giờ, đợi em ở quán cà phê, em sẽ tới gặp anh ngay.
Mathias nhìn cô băng qua vòm cửa. Đằng sau kính cửa sổ, người ta thấy rõ trường quay của đài truyền hình nơi đang diễn trực tiếp chương trình thời sự mười ba giờ. Tiến lại gần một chút, anh thấy khuôn mặt người giới thiệu có vẻ quen quen. Audrey quay lại trợn mắt nhìn anh, và chỉ đường đi ra ngoài. Phục tùng, Mathias đành vâng lệnh và quay ra.
Cô đến gặp anh ở đầu lối đi, anh đợi cô trên một ghế dài; đằng sau anh, ba cặp chơi quần vợt trên khu sân của Thành phố Paris, Audrey cầm lấy bó hoa hồng và ngồi xuống cạnh anh.
– Hoa hồng đẹp quá, cô vừa nói và hôn anh.
– Em phải cẩn thận, chúng ta có ba nhân viên của cơ quan S.D.E.C (Ở đây, tác giả muốn đưa từ này vào để chơi chữ. Từ đầy đủ để chỉ cơ quan an ninh này phải là S.D.E.C.E: Cục gián điệp và phân gián điệp quốc gia) đằng sau chúng ta, họ đang chơi một trận quần vợt nghiệp dư với ba người bạn của họ làm việc ở D.G.S.E. (Tổng cục An ninh nước ngoài) đấy.
– Em xin lỗi vì hồi nãy, nhưng anh không thể biết ở đó như thế nào đâu.
– Chẳng hạn như là một trường quay truyền hình chứ gì?
– Em không muốn trộn lẫn đời sống riêng tư của em với công việc.
– Anh hiểu, Mathias lầu bầu trong lúc ngắm nhìn những bông hoa mà Audrey đã đặt lên đùi mình.
– Anh lại dỗi rồi à?
– Không, anh đã lên tàu sáng nay, từ lúc trời rạng sáng và anh không biết liệu em có hiểu được rằng anh vui đến mức nào vì được gặp em.
– Em cũng vui bằng mức ấy, cô nói trong lúc lại hôn anh.
– Anh không thích những chuyện tình mà người ta cứ phải che che giấu giấu. Nếu như anh có tình cảm với em, thì anh muốn có thể nói điều đó với tất cả mọi người, anh muốn những người xung quanh anh chia sẻ hạnh phúc với anh.
– Và bây giờ là trường hợp này chứ? Audrey vừa hỏi vừa mỉm cười.
– Vẫn chưa… nhưng rồi sẽ thế. Hơn nữa anh không thấy có gì trong chuyện này đáng cười cả. Tại sao em lại cười?
– Bởi vì anh đã nói “chuyện tình” và chỉ thế thôi nó đã thực sự làm em rất vui.
– Vậy, em dẫu sao cũng hơi sung sướng khi gặp anh chứ?
– Đồ ngốc! Đi thôi nào, em thật uổng công làm việc cho một kênh truyền hình tự do, đúng như anh nói đấy, bởi lẽ em cũng chẳng được tự do chút nào về thời gian của mình.
Mathias cầm tay Audrey và kéo cô về phía hiên của một quán cà phê.
– Mình để bó hoa của anh ở lại ghế băng à? Audrey vừa nói vừa đi chậm lại.
– Bỏ mặc chúng lại đó đi, chúng xấu mù, anh đã mua ở ngay trước cửa tòa nhà cao tầng. Anh muốn tặng em một bó hoa thực sự, nhưng anh đi từ rất sớm, trước khi Sophie mở cửa hiệu.
Và do Audrey không nói gì nữa

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Lên giường với ông chủ để có 100 triệu nhưng chỉ nhận được 1/10, ô sin cay cú gửi “ảnh nóng” cho bà chủ thì sốc khi nhận được

Đứa bé bỏ nhà đi và cái kết 20 năm sau

Thế Nào Là Cảm Giác Yêu Một Người Nhưng Vẫn Cô Đơn?

5 năm yêu bạn trai chưa muốn cưới, tôi chủ động dâng hiến thì anh gửi vào tài khoản 1 tỷ rồi biệt tích và 3 năm sau…

Truyện Em Đã Là Thiên Thần