Bản tình ca muôn thưở - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Bản tình ca muôn thưở (xem 1252)

Bản tình ca muôn thưở

một bóng người đã lướt tới trước mặt hai cánh tay dang rộng ôm choàng lấy ông.


– Chú, Vương Long của chú đã về đây.


– Vương Long! Vương Long!!


Ông chú lặp lại với thái độ hốt hoảng. Người ta đã nói với ông Vương Long chết rồi. Vậy kẻ nào đang tự nhận là Vương Long đùa dỡn với ông đây? Hay hồn ma của Vương Long hiện về.


– Vâng! Vương Long của chú đã về đây! Vương Long còn sống chứ chưa chết đâu.


– Con! Con!!


Ông chú đã nhận ra người đang ôm chặt lấy ông chính là đứa cháu thân yêu bằng da bằng thịt chứ không phải là hồn ma. Niềm vui mừng sung sướng chợt đến làm ông nghẹn ngào không nói nên lời.


– Vâng! con đây!


– Vậy mà người ta bảo con đã chết. Cám ơn trời phật cháu tôi còn sống.


Mọi người trong xưởng cũng đã chạy ra, vây quanh hai người, mỗi người nói một câu, phút chốc sân nhà huyên náo tiếng nói cười mừng rỡ. Bà thím từ trong nhà nghe huyên náo chạy ra. Thấy Vương Long bà đứng khựng lại hai chân run bắn cơ hồ muốn té. Rồi, bằng tất cả sự cố gắng bà chạy lại Vương Long ôm chầm lấy chàng.


Thấy niềm hân hoan sung sướng của chú thím, Vương Long không khỏi ân hận về hành động đã qua của chàng.


– Con đã hành động như một kẻ điên rồ, ích kỷ. Con thật là vô ơn đối với chú thím, từ nay con sẽ ở lại đây mãi mãi để phụng dưỡng chú thím.


Vừa nói chàng vừa dìu chú thím vào trong nhà.


Những ngày đầu mới trở về, đầy vui mừng háo hức, thăm hỏi đã qua. Quán Anh đi du lịch vẫn chưa trở về. Vương Long nghĩ tới việc sắp xếp công việc giờ giấc cho đỡ trống trải hơn. Vì đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, nên chàng chỉ có thể đi dạo, đọc sách và nghỉ ngơi. Đồng thời cho sửa lại ngôi nhà đang ở được khang trang đầy đủ hơn. Chàng cho đóng một ít kệ sách, tạo cho chàng một thư viện riêng. Xong tất cả những việc đó, một tháng đã trôi qua. Quán Anh vẫn chưa về.


Chàng tiếp tục chờ đợi. Những ngày tháng qua, đến năm cũng rụng xuống dần dần. Một năm, hai năm rồi ba năm trôi qua, nàng vẫn biệt tăm. Những đau khổ, mỏi mòn chờ đợi chồng chất thêm trong tim.


Nàng đi đâu? Tại sao lại đi lâu quá như vậy? Bao giờ nàng mới chịu trở về? Bao giờ ta mới gặp được nàng?


Tâm trí chàng bắt đầu xốn xang bất định. Đã tới lúc chàng không còn chịu đựng được sự chờ đợi nữa. Chàng phải lên đường đi tìm nàng, dù chẳng biết nàng ở đâu, còn sống hay đã chết. Điều cần nhất là phải lên đường tìm nàng, đi bất cứ nơi đâu, khôn g chần chờ được nữa.


Thế rồi buổi sáng hôm sau, khi trời còn mờ sương, một vai mang hành lý, một vai vác cây đàn, chàng lên đường.


Chàng đi tìm một cánh chim vô định.


Chàng đi và tiếp tục đi mãi, đi hết đảo Đài Loan, qua Hương Cảng sang Tân Gia Ba… Hết tiền chàng trở về nhà lấy thêm rồi tiếp tục đi.


Nhưng người đi tìm thì bền chí quyết lòng mà kẻ được tìm vẫn biệt tăm.


Ba năm nữa trôi qua, tài chánh chàng dần dần khánh kiệt. Hết tiền chàng lại đi hát dạo kiếm tiền để tiếp tục đi tìm nàng.


Sức khỏe chàng dần dần bị hao mòn vì những gian lao cực trí. Nhưng chàng vẫn không ngã lòng, vẫn đi hết mọi nơi tiếp tục tìm kiếm…


Chàng trở lại Đài Bắc, viếng thăm mộ phần Liên Liên, đi qua những cánh đồng quê, những cánh rừng, những thành phố cũ.


Rồi một buổi chiều chàng trở về Hương Cảng. Trong lúc thả bộ đi qua các đường phố, Vương Long nhìn thấy những bản quảng cáo của đoàn hát Thiên Nga. Đoàn hát đang trình diễn ở đây. Nhớ tới những người anh em nghệ sĩ cũ, những người đối xử với chàng thật chân tình, mà mấy năm nay chàng chẳng hề nhớ tới họ, Vương Long tìm đến rạp hát họ đang trình diễn. Đúng vào cái rạp hát mà mười năm trước chàng đã đói khát khốn khổ vào ngủ nhờ ở đó. Trái đất này thật quá nhỏ bé, thế mà ta và Quán Anh mãi chẳng gặp nhau.


Vương Long vào rạp hát, mọi người đều mừng rỡ khi gặp lại nhau. Trúc Can đã lập gia đình và có ba con. Sau những câu chào hỏi, Trúc Can vỗ vai Vương Long.


– Tôi có chuyện này muốn nói với anh.


– Chuyện gì thế Trúc Can?


– Cách đây chừng hơn một năm, có một người đàn bà rất đẹp đến tìm anh.


– Một người đàn bà đến tìm tôi?


– Vâng, thật ra, từ ngày đoàn trình diễn những vở ca nhạc kịch của anh sáng tác, không thiếu gì những nữ khán giả đủ mọi lứa tuổi đến hỏi thăm và muốn làm quen với anh. Có điều trường hợp này lạ lắm, nên tôi nghĩ phải nói cho anh nghe.


Vương Long hồi hộp.


– Chuyện lạ ra sao?


Nghĩ ngợi một chút như để sắp xếp câu chuyện, Trúc Can mới nói.


– Dạo đó, đoàn hát đang trình diễn ở Tân Gia Ba, liên tiếp nhiều tuần lễ, anh em nghệ sĩ trong đoàn để ý, thấy một nữ khán giả thật đẹp, thật buồn lặng lẽ ngồi coi ở hàng ghế đầu, vở nhạc kịch “Tình vương đến chết” mà ở phần cuối có bài hát “Bản tình ca muôn thưở” đó. Bà ta coi đi coi lại vở kịch nhiều lần. Và cứ mỗi lần tiếng hát từ trong hậu trường vọng ra thì bà ta cúi đầu buồn bã đưa khăn lên lau nước mắt.


Ngừng một chút Trúc Can tiếp.


– Một hôm sau giờ vãn hát, bà ta vào hậu trường hỏi thăm về anh, hỏi thật kỹ. Bà ta hỏi rằng cái tên Tôn Tử Ái là tên thật hay bút hiệu. Bà ta có thể gặp anh được không?


– Anh trả lời sao?


– Tôi bảo bà ta đó là tên thật. Và anh không còn cộng tác với đoàn hát từ lâu, nên không biết địa chỉ của anh ở đâu.


– Bà ấy có nói muốn gặp tôi vì mục đích gì không?


– Không, nhưng khi tôi trả lời, bà ta có vẻ thất vọng lắm.


– Bà ta có cho anh biết tên không?


– Ngay lúc đó thì không. Nhưng một tuần lễ sau, tôi đưa nhà tôi vào y viện vì nhà tôi đau bất ngờ thì gặp bà ta cũng nằm điều trị tại đây.


Trúc Can thở dài nói tiếp.


– Bà ta bị bịnh bất ngờ và khá nặng. Và, thật là một sự tình cờ số mạng, vợ chồng tôi đã giúp cho bà ta đến nơi an nghỉ cuối cùng.


Vương Long giật mình.


– Bà ấy chết rồi sao?


– Vâng, bà ta bị đau chừng nửa tháng sau thì qua đời. Trước khi chết bà ta tỏ ý nghi ngờ Trương Tú A không phải là tên thật của anh, vì khi coi vở kịch bà ta có linh cảm anh là người mà bà ta đang tìm kiếm. Một người họ Đỗ tên Vương Long.


Vương Long hỏi giọng chàng lạc hẳn đi.


– Còn bà ta tên gì?


– Người họ Miêu tên Quán Anh… Bà ta là người giầu có nhưng không có họ hàng gì. Bà ta có cho chúng tôi một số tiền và gửi một gói vật dụng, dặn rằng khi nào gặp một người tên Đỗ Vương Long người miền Nam thì trao giúp…


Hai tai Vương Long ù đi, chàng lảo đảo ôm lấy đầu, không còn nghe Trúc Can đang nói những gì.


Trời bỗng chuyển mưa đổ ào ào.


Trong nghĩa trang buồn, Vương Long đứng chết lặng trước ngôi mộ của Quán Anh.


Mặc cho cơn mưa bất ngờ đổ xuống. Những hạt mưa nặng hột rơi xuống rát buốt thịt da. Đầu cổ quần áo chàng ướt sũng, nhưng Vương Long vẫn đứng bất động.


Những điều Trúc Can tiết lộ đã cho chàng hiểu được một phần nào tâm sự của Quán An

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đã bao lâu rồi bạn không yêu?

Mẹ kế của lọ lem

Nơi ấy bình yên

Truyện Gặp Gấu Đi Với Người Yêu Cũ Voz Full

Sau 10 năm yêu nhau, bạn trai đưa một cọc tiền rồi bảo: “Em yêu anh thì nhận rồi buông tha cho anh”