Bản tình ca muôn thưở - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Bản tình ca muôn thưở (xem 1313)

Bản tình ca muôn thưở

iếm có anh nên lợi dụng chinh phục tình cảm khán giả.


– Nhưng tôi mệt quá, không thể hát tiếp được…


Lý Bân nhìn vẻ mặt tái xanh của Vương Long gật đầu.


– Ra cáo lỗi đi, trường hợp này không hát thêm là một điều hay! Một lối quảng cáo tân kỳ cho đoàn hát.


Đêm đó sau khi vãn hát, nghệ sĩ trong đoàn kéo nhau ra quán nhậu để mừng tiếng hát Vương Long, còn Liên Liên thì thích nàng và Vương Long sẽ trở thành một đôi song ca đặc biệt.


Nhưng trước những lời chúc tụng vui mừng, Vương Long chỉ cúi đầu thở dài buồn bã, chàng chưa muốn để mọi người thất vọng nên chưa tiện nói ra vì tự trong thâm tâm, chàng biết rằng sẽ không bao giờ chàng trở thành một danh ca. Chàng phải sống trong tăm tối, để mọi người quen biết nghĩ rằng chàng đã thực sự chết rồi…


Vì ý định cương quyết của Vương Long chỉ muốn là một nhạc sĩ vô danh trong hậu trường chứ không muốn trở thành một danh ca tên tuổi nên mọi người đều ngạc nhiên tiếc cho tài năng của chàng.


Người tiếc nhất ngạc nhiên nhất là Liên Liên, không cầm lòng được, nàng đi tìm gặp Vương Long.


– Tại sao anh lại có quyết định đáng tiếc như vậy? Danh vọng tiền bạc đang chờ đợi anh không muốn, lại cam sống một đời nghèo khổ vô danh trong bóng tối?


Vương Long nhìn Liên Liên bằng ánh mắt buồn rầu.


– Liên Liên chưa hiểu được hoàn cảnh của tôi đâu. Tôi đã tự nguyện với lòng là suốt đời chỉ sống trong tăm tối.


– Nhưng tại sao anh lại tự nguyện với lòng như vậy?


– Tôi không thể nói được.


– Anh không nói nhưng Liên Liên có thể đoán được. Có phải vì tình yêu mà anh không muốn trở thành ca sĩ?


– Tại sao… Tại sao Liên Liên lại đoán như vậy?


– Vì tên anh là Tôn Tử Ái. Em đoán chắc rằng đó không phải là tên thật của anh. Người họ Tôn đã chết vì yêu! Chẳng có cha mẹ nào đặt tên con như thế! Có phải đó là biệt hiệu anh tự đặt lấy phải không?


Vương Long gật đầu.


– Liên Liên thông minh lắm, tôi không thể dấu được.


Liên Liên cười nhạt.


– Chẳng phải một mình em đoán thế mà tất cả mọi người trong đoàn đều nghĩ anh thất vọng vì tình nên mới không muốn trở thành một người nổi danh.


Ngừng một chút như để suy nghĩ, nàng nói tiếp:


– Chẳng biết người đàn bà đã làm anh tuyệt vọng đến thế là ai? Và nó có liên quan gì trong việc anh tự hủy hoại tương lai của anh như thế này?


Nụ cười chua chát trên môi Vương Long.


– Đó là một người con gái đã chết trong trái tim tôi. Và nếu như tôi tự vùi dập tương lai của mình là vì nàng, để tang cho nàng!


Chàng thở dài, hỏi Liên Liên qua chuyện khác.


– Còn Liên Liên, bữa nay đỡ khan cổ chưa?


– Đỡ rồi, tối nay có thể hát lại, nhưng em buồn quá…


– Tại sao?


Liên Liên không trả lời thẳng câu hỏi của chàng, mà trở lại câu chuyện cũ.


– Chắc người con gái đó đã phụ anh? Chắc anh phải tha thiết với cô ta lắm nên mới quyết tâm tự hủy tương lai như vậy.


– Không, cô ta không phụ tôi, chỉ tại tôi không còn xứng đáng với nàng.


– Anh mà không xứng đáng với cô ta sao? Trong đoàn hát ai cũng mến cũng khen anh là một người có tư cách, có tài… có cách gì để làm lại từ đầu không hở?


– Không, chẳng còn cách nào ngoài cách tôi đã lựa chọn và quyết định. Mà thôi, đừng đề cập tới chuyện này nữa. Nếu như thật sự mọi người trong đoàn hát mến tôi thì hãy để cho tôi mãi mãi là một nhạc sĩ đệm vĩ cầm trong hậu trường, bằng không tôi sẽ lại phải ra đi…


Liên Liên thở dài, nàng không ngờ Vương Long lại quyết tâm đến thế.


– Thôi được, em sẽ không đề cập tới chuyện này nữa, có điều em muốn nhờ anh, chẳng biết anh có vui lòng giúp em được không?


– Liên Liên muốn nhờ tôi chuyện gì? Nếu như có thể giúp được tôi sẵn sàng giúp.


– Em nghe anh hát và đàn, biết anh giỏi về âm pháp lắm. Anh có vui lòng làm sư phụ dạy nhạc cho em không?


– Nếu Liên Liên không chê thì tôi sẵn lòng, nhưng tôi không chịu cái chức sư phụ Liên Liên vừa nói đâu.


Kể từ đó, chàng dạy nhạc dạy hát thêm cho Liên Liên. Chàng lựa những bài ca hợp với giọng hát của nàng để dạy. Tư chất Liên Liên rất khá, nàng lại có giọng ca tốt nên tiến triển trông thấy. Kỹ thuật trình bày của Liên Liên trở nên vững chắc, điêu luyện, nàng không còn thiếu kỹ thuật hát như trước kia.


Lý Bân thấy Vương Long không chịu làm ca sĩ, nhưng chịu khó luyện tập cho con gái mình thì cũng hài lòng.


Thế rồi, Liên Liên dần dần nổi tiếng. Giọng hát điêu luyện của nàng được khán thính giả ưa thích. Một vài hãng dĩa đến điều đình thu thanh. Nhờ tên tuổi Liên Liên, đoàn hát Thiên Nga cũng trở nên phát đạt. Mọi người đều vui mừng hăng hái làm việc.


Về phần Vương Long, ngoài giờ đệm nhạc và trau luyện thêm cho Liên Liên, chàng bắt đầu sáng tác nhạc với bút danh Trương Tú A, và những bản nhạc kịch của chàng đem ra trình diễn rất thành công.


Nhờ công việc bận rộn, Vương Long cũng khuây khỏa được một chút tình riêng tư. Nhưng cũng chỉ tạm khuây khỏa để mà sống bề ngoài. Tự trong thâm tâm, chàng vẫn âm thầm đau khổ, nhất là những đêm khuya, cô độc một mình.


– Quán Anh, Quán Anh, chẳng bao giờ ta có thể quên được nàng!


– Thời gian là một liều thuốc thần diệu, nó sẽ giúp ta quên tất cả những bất hạnh xảy ra cho cuộc đời ta. Nhưng điều quan trọng vẫn là do ý chí của mình. Đã ba năm rồi tôi thấy anh thu mình vào trong cái vỏ riêng tư, cái vỏ mang đầy sầu đau dĩ vãng đó để làm gì? Có ích lợi gì? Mỗi người chúng ta chỉ có một đời sống, chúng ta không có quyền làm hư vì những chuyện bất hạnh đã qua.


Ngừng một chút Lý Bân nói tiếp.


– Đã ba năm rồi sống trong đoàn hát, anh đã thấy tình cảm của tôi đối với anh ra sao, tôi coi anh như một người em, một người con trong gia đình, nếu như anh cho phép tôi coi như thế… Mọi người trong đoàn đều áy náy khi thấy anh tự chôn vùi tương lai của mình đằng sau hậu trường. Tôi không biết chuyện tình cảm dĩ vãng của anh ra sao, mà cũng chẳng tò mò muốn biết làm gì, nhưng hãy cho tôi hỏi một câu: anh không thể quên được chuyện cũ đó sao?


Đôi mắt Vương Long nhuốm buồn, chàng nhẹ lắc đầu.


– Chẳng bao giờ có thể quên được!


– Tôi không tin như thế. Quên được hay không là do sự quyết tâm của anh. Chỉ tại anh không muốn quên phải không?


Vương Long thành thật gật đầu.


– Không nên như thế, phải quên đi và có người cũng muốn giúp cho anh quên!


Hai bàn tay Lý Bân đặt lên vai Vương Long, giọng ông chân thành.


– Thật, cũng bất đắc dĩ tôi mới phải đề cặp đến chuyện này. Anh có biết tình cảm của Liên Liên đối với anh ra sao không?


– Tôi biết Liên Liên rất tốt với tôi.


– Tôi nghĩ là hơn thế nữa. Nó có cảm tình đặc biệt với anh. Người trong đoàn cũng biết vậy. Chỉ riêng anh vì vết thương trong lòng nên không muốn biết mà thôi. Hoặ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Là con gái đừng quên chúng ta là hoa của trời

Tối đến, cô ấy sẽ về!

Truyện Anh À! Em Sai Rồi! CheeryChip Full

Nghe tiếng con khóc ré trong nhà chết đứng với cảnh tượng trước mắt…

Đêm nào chồng cũng mộng du, sợ anh bị ma nhập tôi đi theo