Đi đến bên cây ngô đồng, tôi liền dừng lại, từ từ dựa vào gốc cây, nhẹ nhàng vuốt ve những cành cây chĩa ra ven đường.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm vào vòm cây ngô đồng. Trong khoảnh khắc ấy có hai luồng hơi ấm thoáng qua mặt tôi.
Mẹ đã dùng cả cuộc đời đau khổ và cô độc của mình để ngăn chặn những con sóng lớn trong cuộc đời cho tôi. Còn tôi, đã làm được gì để xoa dịu trái tim đau thương của mẹ?
Không gì cả!
Trái tim của mẹ tôi đã chết trong cái âm mưu ấy! Trong âm mưu của mười bảy năm trước.
Tối đến, bên ngoài cửa sổ, khoảng không gian vắng lặng. Ánh trăng trong veo và những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời khiến cho bầu trời trở nên lộng lẫy. Tôi ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn những vì sao lấp lánh kia. Trên trời có biết bao nhiêu là vì tinh tú, rốt cuộc đâu mới là ngôi sao sáng dẫn đường chỉ lối cho tôi? Ông trời ơi, xin hãy chỉ đường cho con bước tiếp!
“Reng… reng…”, đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang lên khiến cho tôi bừng tỉnh khỏi giấc mộng. “A… lô…”, tôi cảm thấy nghẹn ứ trong cổ họng, phải cố gắng lắm mới nói lên lời!
“A lô, là anh, Lạc Lạc đây!”, giọng nói của anh đã trở lại bình lặng như thường ngày, không hề có chút tình cảm nào trong đó.
“Vâng, anh tìm em có việc gì không?”, tôi nắm chắc cái điện thoại trong tay. Không hiểu tại sao mỗi lần ở trước mặt anh ấy là trái tim tôi lại trở nên nặng nề.
“Này, An Thanh Đằng, em thật biết làm người khác tổn thương đấy!”, đêm nay, mọi vật dường như chìm sâu vào cô đơn, vang vọng bên tai tôi chỉ có tiếng cười đau khổ của anh, “ Lẽ nào không có việc gì thì không thể gọi cho em hay sao?”
“Ơ, không phải! Không phải như vậy…”
Lúc này đây, dường như tôi lại nhìn thấy đôi hàng mi đau khổ của anh. Trái tim tôi đau đớn, đau đớn như bị ai đó bóp nghẹt! Mỗi làn mây, mỗi giọt sương trong đôi mắt anh đều khiến cho tôi cảm thấy tê liệt.
“Thật sự không phải vậy đâu! Chỉ là… vừa nghe thấy giọng anh, trong lòng em lại cảm thấy rối bời, đầu óc em không còn được minh mẫn nên đã nói linh tinh đấy mà!”, nói đến đây, tôi cảm thấy nước mắt như lại trào ra nơi khóe mi.
“Ha… ha…”, yên lặng một hồi lâu, đầu giây bên kia vang lên tiếng cười vui sướng, “ Hiểu rồi, là em căng thẳng vì anh đấy!”
“Hả?”, tôi hơi ngạc nhiên, cuối cùng trái tim thấp thỏm của tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.
Ánh trăng trong veo chiếu qua cửa sổ vào phòng tôi, nhẹ nhàng phủ lên kính cửa sổ, ngưng đọng lại quanh tôi.
“Đằng Nhi, ngày mai gặp nhau ơe quảng trường Minh Châu!”, Anh sẽ nói cho em tất cả, tất cả mọi thứ về quá khứ!”
“ Hả?”
“ Anh vốn nghĩ mình có thể chờ đợi, đợi đến khi em nhớ lại được quá khứ tươi đẹp của chúng ta… Thế nhưng hiện giờ, nhìn thấy em ngoan ngoãn phục dịch Hạ Thất Lăng, anh không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa!”
“Lạc Lạc…”
“Ngày mai anh phải tìm lại một An Thanh Đằng thuộc về anh, hãy tin vào anh!”
“Thật không? Nhưng mà em…”
“Em đừng sợ, tất cả mọi thứ không như em nghĩ đâu! Lần này, sẽ không có ai làm em tổn thương, cũng không có ai có thể làm tổn thương em được! Bởi vì, đã có anh ở bên em rồi!”
“Lúc trước anh cũng ở bên cạnh em… Nhưng em vẫn phải gánh chịu những tổn thương đau đớn”
“Kể từ hôm nay, anh sẽ không lạnh lùng, bàng quan đứng nhìn bảo bối của anh bị tổn thương nữa! Cho dù cô ấy ở trong vòng tay anh hay trong vòng tay người khác… Anh đều sẽ làm thiên sứ cho cô ấy!”
“Lạc Lạc…”
Không biết vì sao, mặc dù Y Tùng Lạc không ít lần làm tổn thương tôi nhưng tôi vẫn tin tưởng vào những gì anh nói.
Lẽ nào, cảm giác quyến luyến với anh ấy… là vận mệnh sắp đặt?
Có lẽ ngay từ ngày đầu tiên quen biết anh, tôi đã bắt đầu tin tưởng anh vô điều kiện, giống như có một bàn tay vươn ra dắt tôi đi qua bóng đêm đen tối. Cho dù thế nào tôi cũng cho Y Tùng Lạc một cơ hội, cho bản thân mình một cơ hội… để tiếp cận với chân tướng sự việc. Tôi tuyệt đối không để Hạ Thất Lăng một tay che cả bầu trời, không thể mù mờ sống cả đời như thế này được!
Sáng hôm sau, việc tôi phải làm là dọn dẹp mấy căn phòng trống và phòng của Hạ Thất Lăng. Mấy căn phòng không có người ở kia thì đơn giản, chỉ cần giặt rèm cửa, lau cửa kính, lau sàn nhà, mất khoảng một tiếng là xong. Nhưng khó nhằn nhất vẫn là căn phòng của Hạ Thất Lăng. Chủ nhật nào anh ta cũng nằm ngủ nướng đến tận khi nào mặt trời lên bằng cây sào mới tỉnh dậy. Bây giờ còn sớm thế này mà đã chạy đến làm loạn trong phòng anh ta, chẳng may con sư tử ấy tỉnh giấc thì tôi phải làm sao?
Tôi đặt xô nước xuống, hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí đi vào trong phòng… Cũng may là con sư tử ấy chưa bị đánh thức, vẫn đang nằm trên giường, hơi thở đều đều. Tôi thu dọn đồ đạc trong phòng, lau dọn sạch sẽ bàn học, giá sách. Vị trí căn phòng của Hạ Thất Lăng rất đẹp, từ đây nhìn ra cửa sổ có thể quan sát được cả khu vườn hoa tươi đẹp. Ánh mặt trời phản chiếu lên kính cửa sổ màu xanh nhạt, lấp lánh như dòng sông êm đềm.
Một cô bé dáng người thấp nhỏ đang dựa vào gốc cây, chạy nhảy, nô đùa với đám trẻ quý tộc ở trong vườn. Dần dần, cô bé bị rớt lại ở phía sau, thế nhưng cô bé vẫn rất cố gắng, vẫn nỗ lực đuổi theo.
Một cô bé dáng người thấp nhỏ đang ôm một cục đất sét rất to, ngồi trước cổng nhà, nặn bánh bao, bánh mì… ngồi chơi một mình trong ánh mắt khinh bỉ của người khác.
Một cô bé dáng người thấp nhỏ, đi quanh những căn nhà của gia đình họ Hạ, đếm những ô cửa kính ẩn hiện dưới bóng cây.
Cô bé đó chính là tôi. Những ngày tháng lẻ loi và cô đơn đó đã tích tụ thành quá khứ bi thương của tôi.
Hạ Thất Lăng có những người bạn mặc quần áo đẹp chơi chung với anh ta, có một người mẹ giàu có thường xuyên dẫn anh ta đi chơi, có những gia đình quý tộc thường xuyên hẹn anh ta ra ngoài… Tất cả những cô đơn và lạnh lẽo ấy đều đổ dồn lên một mình tôi.
Những năm tháng ấu thơ của tôi chẳng có gì đáng để ghi nhớ, phần lớn thời gian tôi đều nằm bò trên cửa sổ, ngắm nhìn những đám mây lững lờ bay qua cửa kính, cứ như vậy đã mười bảy năm trôi qua!
Rốt cuộc, tôi có bước qua tuổi mười tám ở nơi có mùi hương của Hạ Thất Lăng phảng phất bay qua không?
***
“An Thanh Đằng, cô làm ồn khiến tôi tỉnh giấc rồi đấy!”, đột nhiên bên cửa sổ có tiếng của Hạ Thất Lăng vang lên.
“Ối!”, tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy đôi mắt anh ta ló ra khỏi tấm chăn đang nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt mặc dù còn lim dim ngái ngủ nhưng vẫn không rời khỏi tôi. Ôi trời đất, tôi đúng là thần tiên mà, đứng ngây người bên cạnh cửa sổ mà cũng đánh thức được cả một con lợn chết!
“An Thanh Đằng, mau qua đây!”, vẫn còn chưa hết ngái ngủ mà anh ta đã ra lệnh cho người khác rồi, đúng là không hổ danh một đại thiếu gia! “Này, tôi bảo cô qua đây cơ mà! Nghe thấy chưa?”
Đúng thật là… tôi mới chần chừ có chút xíu mà anh ta đã nổi cáu rồi. Tôi bẻ những ngón tay thô ráp, cúi đầu đi về