“Có lẽ vậy!”, tôi nhìn lên những đám mây đang bồng bềnh trôi, trên mặt không thể hiện quá nhiều cảm xúc. “Nhưng cuối cùng thì em vẫn đến rồi đấy thôi!”
Y Tùng Lạc không nói gì, ánh mắt càng thêm bi thương
Tôi dựa vào lan can, ngồi xuống đối diện với Y Tùng Lạc, sau đó thẳng thắn hỏi anh: “Nhà anh giàu có như vậy, chắc là có rất nhiều người làm phải không?”
“…..” anh nhìn tôi, một biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt.
Tôi vẫn không chịu buông tha: “Hơn nữa, nếu đi ra nước ngoài thì đem theo một người giúp việc biết rõ thói quen ăn uống, tập tục của nước mình có lẽ sẽ tốt hơn!”
“Ừm…”, Y Tùng Lạc đột nhiên mỉm cười. “An Thanh Đằng, đừng vòng vo nữa, em muốn thành người giúp việc anh sẽ mang ra nước ngoài phải không?”
Bị anh ấy nhìn thấu tim gan, mặt tôi bỗng chốc đỏ lựng lên vì xấu hổ. tôi cắn chặt môi, không dám ngẩng đầu nhìn anh ấy.
“An Thanh Đằng, em muốn rời xa Trung Quốc như vậy sao? Không, nói chính xác hơn là em muốn rời xa nhà họ Hạ như vậy sao?”, Y Tùng Lạc nâng cằm tôi lên, nhìn vào mắt tôi và hỏi.
Y Tùng Lạc đúng là Y Tùng Lạc, mãi mãi vẫn cứ thông minh như vậy! Đây chính là lí do vì sao đứng trước mặt anh ấy tôi cảm thấy mình như không có đất dung thân.
Tôi xoay người đi đến bên cạnh lan can ngoài ban công, nhìn về phía xa xa, nơi có cây cổ thụ đang đung đưa trong làn gió. Cơn gió nhẹ lướt qua trán, làm tung bay mái tóc tôi. Trước mắt tôi lúc này là một khoảng trống mơ hồ.
“An Thanh Đằng, anh thật sự rất muốn biết, thứ gì trong nhà họ Hạ lại làm cho em sợ hãi đến thế?”, Y Tùng Lạc bước lên trước, đứng song song với tôi, chỉ có điều anh ấy cao hơn tôi đến hơn một cái đầu.
“Em cũng rất muốn biết!”, tôi quay đầu lại mỉm cười với anh.
Anh cũng mỉm cười với tôi, một nụ cười gượng gạo: “Ánh mắt của em càng ngày càng ảm đảm, nhưng nụ cười của em lại ngày càng tươi tắn!”
Trong giây phút ấy, bức tường phòng ngự trong lòng tôi bỗng chốc đổ sập xuống. Hài, Y Tùng Lạc quả là một người thông minh, một người hiểu tôi hơn ai hết.
Tôi cũng chẳng có cách nào, ai bảo tôi là đứa con gái mới mười bảy tuổi nhưng đã trải qua nhiều chuyện hơn bất kì người nào khác gặp phải trong suốt cả cuộc đời chứ…
“Nếu em đi, Hạ Thất Lăng sẽ thế nào?”, anh nhìn ra xa xăm, giọng nói điềm đạm nhưng khóe môi lại như ẩn chứa một nụ cười khó hiểu.
“Em là một câu dây leo không ngừng sinh trưởng, những nơi có ánh sáng mặt trời đều là nhà của em, em không thể dừng lại ở nguyên một vị trí để chờ đợi ai đó cả cuộc đời”. Những lời nói xuất phát từ trái tim này trước nay tôi chưa từng nói với bất kì ai, vậy mà hôm nay tôi lại bộc bạch cho một người đã khiến tôi tổn thương cực kì sâu sắc, không biết đây chính là sự may mắn hay nỗi bất hạnh của tôi nữa?
“An Thanh Đằng, em thay đổi rồi, thay đổi đến mức khiến cho anh cảm thấy xa lạ!”, anh nhìn vào đôi mắt đầy bi thương của tôi. “Hóa ra em chỉ coi tôi là một cái bàn đạp để rời xa nhà họ Hạ! Anh còn tưởng rằng bản thân mình may mắn hơn Hạ Thất Lăng….”
“Anh biết đấy, em không có người thân thích”, tôi vẫn yên lặng nhìn ra xa, nhưng những giọt nước mắt lại bắt đầu nặng nề tuôn rơi… “thứ mà em có thể nắm bắt được chỉ có bản thân mình mà thôi”.
Mười năm, quãng thời gian không dài nhưng cũng chẳng ngắn, lại có thể biến một cô bé hay cười trở thành một người đơn thuần như vậy, chỉ biết sống vì bản thân mình…
“Anh rất tò mò, không biết là cái gì đã khiến cho em ngoan ngoãn đi theo phục tùng Hạ Thất Lăng, không bao giờ nói chứ Không với anh ta như vậy?”. Y Tùng Lạc vẫn chưa nói hết câu mà tôi đã thấy toàn thân mình run rẩy, suýt chút nữa thì không đứng vững, những ngón tay phải bám chắc vào tường lan can mới có thể đứng vững được.
Y Tùng Lạc như nhận ra điều đó, anh mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Là bởi vì em luôn là một cô gái ngoan ngoãn và dịu dàng!”
Như tôi đã nói, Y Tùng Lạc là một chàng trai rất thông minh. Anh ấy bây giờ đang thông minh đến mức khiến cho tôi hoảng sợ! Ở trước mặt anh ấy, tôi không thể giữ kín được bí mật của bản thân mình, dường như cho dù tôi có núp vào một ngóc ngách nào đó anh ấy vẫn có thể lôi được tôi ra bất cứ lúc nào.
Tôi cảm thấy lồng ngực đau tức, hơi thở trở nên gấp gáp hơn, dòng suy nghĩ phiêu du đến tận bệnh viện…
Theo kết quả kiểm tra cho thấy, An Thanh Đằng đã mất đi sự trong trắng…cái thứ trong suốt như thủy tinh ấy! Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng trước mặt tôi tuyên bố. Anh vốn dĩ phải là một thiên thần áo trắng, thế nhưng lúc đó, những lời nói của anh ta chẳng khác gì những lời nguyền rủa của tử thần, đã đẩy tôi vào hố sâu địa ngục.
Tôi cố nuốt nước mắt, siết chặt lấy tay anh ta mà lắc đầu! Tôi dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh ta, hi vọng anh ta sẽ nói với tôi rằng tất cả những điều này đều không phải là sự thực, kết quả kiểm tra là sai lầm, tôi vẫn còn nguyên vẹn! Nhưng không, anh ta thở dài, gạt tay tôi ra rồi quay người ngồi vào bàn sắp xếp hồ sơ của mình.
“Cô ở đây khóc lóc với bác sĩ thì có thay đổi được gì? Đi thôi!”, Hạ Thất Lăng vác tôi lên vai đi ra khỏi bệnh viện.
“anh biết không, tôi vẫn còn nhỏ như vậy…”, tôi dựa trên vai anh ấy, nước mắt lăn dài trên gò má.
“Nhỏ thì đã sao! Dù sao thì những chuyện đã xảy ra hôm nay sẽ vĩnh viễn không thể tẩy xóa được!”, anh ấy đặt tôi xuống một thảm cỏ xanh, hung hãn nói.
Hạ Thất Lăng ngắm nhìn những áng mây vàng rực lúc hoàng hôn, yên lặng không nói gì.
Rất lâu sau, Hạ Thất Lăng đến trước mặt tôi, hùng hổ nói: “An Thanh Đằng, tôi cho cô biết, kể từ nay cô phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, nếu không…”, khóe miệng Hạ Thất Lăng hiện lên một nụ cười xấu xa, “…tôi sẽ công bố chuyện này cho cả tất cả mọi người cùng biết!”
Nhìn nụ cười lạ lẫm và xấu xa ấy, tôi bất giác lùi dần, lùi dần về phía sau, lùi mãi cho đến khi đụng vào một gốc cây to, tôi mới chợt bưng mặt khóc nức nở.
“Hạ Thất Lăng, tôi hận anh! Tôi hận tất cả con người trên trái đất này! Tất cả thế giới này…”
“cô không cần hận, cũng không phải trốn tránh! Cho dù cô có trốn tới chân trời góc biển cũng vô ích. Kiếp này, tôi chính là vị thần phán quyết cuộc đời cô, hãy ngoan ngoãn làm nô lệ cho tôi đi…”
Tiếng cười đáng sợ của Hạ Thất Lăng vẫn như còn vang vọng trong tai tôi.
Thế nhưng, vào cái thời khắc khi anh ta quay lưng bỏ đi, tôi lại nhìn thấy dưới mái tóc màu bạc, ánh sáng phát ra từ đôi mắt trong trẻo ấy như đang dao động…
Bức màn che của những chuyện xưa cũ vừa được mở ra, nước mắt đã tuôn rơi làm ướt đầm cả tà áo.
Tôi mỉm cười, để mặc cho cơn gió thổi tung mái tóc, để mặc cho gió lau khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt, để mặc cho gió chôn vùi cái quá khứ đau buồn của tôi. Một Y Tùng Lạc thông minh giờ đây cũng phối hợp với tôi rất ăn ý.
Có lẽ, tất cả mọi thứ đều trở nên nhạt nhòa cùng với bước chân của thời gian.
Rất lâu sau, Y Tùng Lạc nắm chặt lấy vai tôi, nghiêng đầu hỏi bằng giọng bông đùa